lundi 29 juin 2015

< Chợt nhiên mình thấy mình HIỀN

.






















Ai cũng lúc này lúc khác , có ngày dữ như con gấu, con cọp gầm gừ khi đói khát . Có ngày họ hiền hiền ( hoặc là buồn bã như một bài thơ tình ) -




Ở phone, gọi bạn :


- Gửi cái gì cho tớ đi . Vài bài viết , vài bài thơ .
Vài giờ sau, cuối chiều, họ gửi :












CŨMỘTLẦNRỒITHÔI 



Trở về thành phố biển 

Nhìn lại những góc đường 
Chơ vơ tìm điểm hẹn 
Mờ chốn cũ thân thương 


Buổi chiều hơi muộn ( có thể nói là khá muộn màng ) 
Cho những dấu chân người tình vừa bỏ nhau 
Nghẹn lời và thấm thía 
Nói như thế nào cũng chỉ là những nỗi đau 


Đau nằm dài trên bãi cát 
Cát không còn cái tên biển xanh của những ngày còn bên nhau 
Sóng không còn là những tiếng thì thầm 


Tất cả chỉ là những điều vô nghĩa 
Khi tình yêu bắt chước cánh hải âu kia vỗ cánh 
Tình yêu bỏ đi 
Lời hẹn ước bỏ đi 
Như những bài thơ tình đã một thời gây vương vấn 
Tình yêu không thể nào tồn tại 
Như bài thơ mang hình bóng kỷ niệm cũ của người cũ 


Tình yêu ( như đã nói ) chỉ là một phần hình thức của ảo giác 
Ảo giác như bọt bia biết sủi bọt ở cái miệng ly 
Tình yêu là những dấu chân mờ mờ trên bãi cát 
Sóng ập đến làm mất biệt dấu chân 




... 


Buổi chiều muộn 
Trên bãi biển muộn 
Lời từ biệt cũng muộn màng- khép kín 
Vĩnh biệt là câu hát cuối 
Cho một cái tên dĩ vãng 
Biển cứ ở lại và cứ muộn phiền vơí quá khứ 


Để ta quay lưng - một lần là vĩnh viễn 
Quay lưng rời thành phố biển 
Rồi tất cả sẽ trở thành quá khứ 
Rồi bài hát cũ đã ca ngợi những ngày yêu nhau trở thành cũ 


Cũ một lần rồi thôi. 


Trần.k.sơn & đăng sơn.fr 
---

Sao kỳ vậy? Đó là một bài viết chung chừng mấy năm trước với bạn , lời lẽ buồn quá như hai kẻ thất tình !


Làm như trong nhóm , họ sợ mình không hiểu ' Thất Tình Thơ ' là cái gì , họ tống thêm cho vài bài ẻo lả, ủy mị tối đa :


NgườiTa

Ở Cơn Mưa ấy


ngưòi ta đã bỏ ra đi
níu nhau lại để làm gì ?
những nhánh mưa ấy đã cũ
khuất chìm vào tiếng gió hú


người ta làm ngã sóng soài trí nhớ
bóng nào đó nhạt trên đường
xưa như nẽo xa , con dốc nhỏ
mà lớn dần từng góc núi mờ sương


trắng lắm, trắng vào những đêm màu trắng
thấp thoáng tình người ta cũ kỹ
mình làm mới thêm vài nỗi buồn
thỉnh thoảng ngồi lại để nhắc nhau
... ________________________________________________ @nguyênhạ














D Ư K H Ú C


Làm sao người ta biết được
Mỗi ngày của tôi mới lắm
Mới trên quãng đường mỗi lần
Tháng tư - tháng năm hoặc những ngày nào không tên tuổi trên tờ lịch
Chỉ là dấu khắc gọi thầm


Gọi giữa tiếng sóng ầm ì
Gọi dư khúc có hai ba giọt lệ
Thầm thì như ngại ai đó nghe được
Giữa tiếng mưa từ tình khúc
Bây giờ là ' Dư Khúc '
Vắng người rồi - tất cả chỉ là nỗi buồn thừa mà thôi

________________________________________________ @nguyên sơn




<





Ủa ! Sao mà kỳ ? !




Chẳng lẽ là tình yêu nào cũng buồn rã rượi như thế sao ?


Bộ khi yêu xong thì chẳng còn gì để vui ?






Muốn nổi gió , nổi cọc , hỏi như khẩu cung họ :




- Nếu như thế thì chẳng nên ai yêu ai vì tình yêu luôn có những bộ mặt sầu thảm và đen tối .


- Tình yêu màu gì ?

Nghĩ đi, nghĩ lại , cất đi những câu thắc mắc ấy , vì mình hiểu một điều : đặt câu hỏi cắc cớ chỉ gây sự khó chịu và có khi gây điều hiểu lầm . Bữa nay mình muốn hiền như hình tượng phật ngồi thiền ở bờ ao nhà người bạn .

Phải rồi - Ừa , Ừa . Bữa nay tôi hiền .


đăng sơn.fr






....
















Aucun commentaire: