Thử Hãy Thành Nước ( Chất Lỏng )
11.30 buổi trưa ,ghé chợ mua hoa quả, anh nói với người nông dân bán hàng :
- Tôi nghĩ cậu đang là một nhà thơ ...
Thằng nhỏ chừng 27 tuổi, đẹp trai , nhỏ xíu con , cười tươi với bộ râu quai nón :
- Sao á ?
Anh nhìn vào trong mắt hắn và anh hiểu tại sao hắn ngạc nhiên .
Anh buộc lòng phải giải thích dưới cơn nóng chừng 36 độ C :
- Nhỏ nè . Nhà thơ không phải là cái nghề . Nhà thơ là kẻ làm dịu cho đời sống ...
- Như vậy là tôi đang là một nhà thơ bán rau và hoa quả há, ông ?
- Ừa - Ừa mà .
Tối nay, ngồi ngoài vườn, tôi ăn rau quả của em và sẽ nghĩ về em . Biết đâu tôi sẽ không làm thơ về em mà sẽ viết về em . Tôi cảm ơn em ở mùi đất có nắng và mùi mưa .
.
Thằng nhỏ cảm động, tính bớt tiền cho anh . Anh lắc đầu, trả nguyên giá .
Anh quay đi , tìm chiếc xe ở dưới nắng rực lửa nóng, đề máy, bản nhạc trong xe từ cái cd đang hát :
" Anh thấy em nhỏ xíu, anh thương " từ nhạc phẩm Ngẫu Hứng Lý Qua Cầu ...
Con đường trở lại hãng rất gần, chỉ chừng 4 cây số . Tự dưng thấy mình đang nhớ quê mình .
Tự nhiên thèm có em bên cạnh .
Anh sẽ dịu dàng nói với em , kiểu quê muà, chất phác :
- Nhỏ nà .
Nhỏ ơi ơi ! Anh thèm dắt em đi bộ vên bờ sông kia . Thèm ngửi mùi tóc em giữa gió đang hè .
Thèm rụt rè ngó em cười như ngày nào ta chừng vừa 20 tuổi .
Thèm dụi mũi vào rừng tóc em .
Thèm nói với em :
- Thèm gọi em là bé tí tẹo .
Thèm em đẻ cho anh vài đứa nhóc . Hai mình đặt tên chúng là Khoai , là Sắn, là Bí, là Trái Xu .....
Anh thèm đi làm về, lưỡi thè ra như con chó đang khát nước, thèm ngồi bệt xuống mâm cơm bày dưới sàn nhà .
Thèm nghe em nói :
- Mình ui ui, mình ăn cơm chan canh cá lóc đi . Mình ! Mình !
Có lẽ anh sẽ cay và rất cay ở mắt như khi môi chạm phải trái ớt hiểm .
Ừ mà
Ưà mà - Mình ơi - ơi !
Có thể được như thế không - em ?
... đăng sơn.fr
.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire