Tôi có cái tật là rất ghét những nhà thơ, nhà văn .
Họ - Kẻ ba xạo bán giấy !
Họ lấp ló đâu đó để bán mây, bán gió , bán cả trời cao .
Họ, có khi thả ga trên những con đường mang tên " Ba Xạo "
Tôi không biết làm thơ, không biết viết văn . Và tôi bỏ rơi họ ( những kẻ ba xạo trên con đường của họ )
Con đường của tôi là những buổi chiều sắp tối khi đi ngang nhà em . Ném mắt nhìn vào khung cửa sổ còn thắp đèn .
Con đường đi dạo của tôi
có một mùi hương của cỏ vừa cắt ở khoảng vườn nhà ai đó .
Đường có gió thang thoảng nhẹ lắm !
Nhẹ như một câu gọi chỉ vừa đủ nghe .
Chỉ cần em mở ô cửa, rời chỗ ngồi để nhìn ra ngoài .
Nogài bãi cỏ, ngoài những điều thường lệ để gặp tôi .
Tôi cười nhỏ với em . Tôi hỏi thăm :
- Có gì vui không ?
Kể cho tôi nghe đi em .
Kể lúc em đọc văn của nhũng kẻ đặt điều ba xạo đã làm em lỡ nhịp tim em
Tôi dụ dỗ em hãy rời những trang sách vô bổ ấy đi .
Đi với tôi trên một quãng đường êm ả .
Ngồi xuống một chỗ ngồi .
Ngồi xuống .
Đừng nói gì cũng được .
Tặng tôi một ánh nhìn, một vài nụ cười còn sót lại ở cuối ngày .
Nhỏ nhẹ .
Dịu dàng như thế để tôi biết trái tim mình đang nhũn nhừ vì em .
Vậy thôi .
Không cần làm thơ, viết văn để biết mình nhũn ở trái tim ai đó .
đăng sơn.fr
.............
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire