Un jour, j'ai disparu...
( Một ngày kia, tôi biến mất )
Đọc một bài viết ở Psychologies :
" ..... Nous avons tous connu la tentation de tout quitter, de larguer soudain les amarres… Certains l’ont fait, et ont suivi sans réfléchir cette pulsion irrépressible. Trois anciens « disparus » nous racontent comment ils sont partis, et revenus. Un coup de folie ? Non, une nécessité vitale.
...
Có thật là như thế không khi thấy mình quá cũ kỹ và mình muốn biến mất ( biệt tin, biệt dạng ) ?
Cũ cứ như khi gặp nhau, giả lả :
- Có gì lạ , có gì mới không ?
Kẻ kia trả lời , giọng uể oải :
- Không có gì mới . Ngày như ngày .
Ta nghe xong , có thể hiểu ngầm là mỗi ngày , mỗi tháng đi qua, cũng chừng ấy mưa mưa, nắng nắng , cũng chừng ấy việc làm và đời sống cứ đều đặn trôi .
Nói như vậy là đời sống này nhạt nhẽo, chán chường đến một mức độ lắm khi mình muốn biến mất .
...
Thỉnh thoảng đọc báo chí , nghe tin tức ở đài : có những kẻ người lớn tự dưng biến mất và không để lại dấu vết .
( Mình nghĩ là chỉ có thứ không khí đầy ấp trong không gian là biết họ ở đâu và đang làm gì ... )
Còn mình ? Cũng có lúc mình muốn biến mất sau bao năm tháng viết ở chỗ này, chỗ kia ....
Sự góp mặt của mình như bàn tủ đóng bụi mà thôi . Những khuôn mặt cũ kỹ, những bài viết không còn đủ sức hấp dẫn từ trang này qua trang kia khi họ và mình viết cũng là những thứ không có gì mới .
Mưa nào mà chẳng là mưa ướt ?
Nắng nào thì cũng chỉ là sự khô héo cằn cỗi .....
Đi đâu ?
Tìm gì ở những sáng tạo để gọi là mới ?
Ở một người viết, đã có đầy ấp những vấn đề tự vấn .
đăng sơn.fr
....
... ct
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire