dangson.fr
Ngày xưa , khi nghe xong bài hát mang tên :
Tu m'appartiens . Có người nói :
- Vô lý quá ! Làm sao mà chiếm đoạt đưọc người ta ? !
Người ta là người ta mà ....
Người ta có buổi sáng , buổi chiều
Người ta có nhịp đập củatrái tim .
Chiếm đoạt người để làm gì ?
Rước cái của nợ phiền toái ấy vào người để được gì ?
Giữ lòng mình tịnh , yên .
Tịnh như cái tượng ở công viên .
Yên như một khoảng lặng nhất, sâu nhất khi rời những cuộc vui , mở cửa xe ở cái parking tối om, ấn đĩa cd nghe bài hát ....
Một mình giữa một đám đông
Một mình như cây dù thủng lỗ giữa những cây dù rất đẹp .
Một mình như gã ăn mày còn ngồi lại thấy mình giữa đêm khuya và thấy trời lạnh .
Em đi ngang gã ăn mày giữa góc phố .
Em quên em là ai . Gã thấy em, gã bị mất trí nhớ .
Trí nhớ của gã đã tòn teng trên bờ vai em .
Tóc lửng lửng , ngúc ngắc trên bờ áo .
Trái tim gã đứng lại, chết ngắt theo từng bước chân em khi em thí cho gã nụ cười chưa từng ai có .
Mỗi ngày, em trở lại . Em lại bố thí cho thêm những nụ cười như hoa mọc bên lề đường .
Gã cúi xuống , cố giữ cho trái tim mình đừng bị rơi ra ngoài - Kỳ lắm !
Đời này, đời của Samsung , của LG , của internet làm gì có phép lạ !
Ở những phương trình mới nhất mang ký hiệu Bill Gate làm gì có phép nhiệm mầu ?
Buổi mưa kia , với chiếc dù màu tim tím, với chiếc áo đầm màu hồng , em ghé lại .
Hai âm giọng làm như chứa đựng tất cả những điều không thể ngờ .
Chúa và Phật , ngay cả ông Mohamed cũng đi vắng giữa phố đang mưa rơi và rơi .
Nụ cười em rớt trúng gã .
Ánh mắt em đụng nhầm thêm lần nữa ánh mắt lạc loài của gã. Và gã khóc .
Em cũng cay mắt như khi ăn nhầm trái ớt ở đĩa thịt gà .
Gã thành nhà văn để bịa ra câu chuyện thần thoại , gã mong có ngày nào đó , trong đoạn truyện đến hồi kịch liệt nhất , gã nói câu cải lương nhất thế kỷ :
.
|
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire