jeudi 22 septembre 2016

---- vh **

.

đs - france . 2016.2017






 Thư cho Mr VĂN HỌC




 (   thư cập nhật mới nhất của ngày 22 tháng 9 , năm .... )



   Chiều hôm qua , sau khi mỏi mắt vì đọc quá nhiều những bản tin phải gió đến từ các nơi trên quả địa cầu này , phải tắt ngúm đi cái đài đang lải nhãi thêm những mục tin tức không vui , ngày nào cũng thế , sau vài câu tin tức ... mình  là họ lại inh ỏi những chiêu trò quảng cáo loạn xà ngầu .
  Để khỏi phải cau có nhăn nhó lèo nhèo , tôi liếc nhìn cái tựa sách mang tên Đong Tấm Lòng của cô nhỏ người Cà Mau Nguyễn ngọc Tư đang nằm yên trên bàn giấy . Khi đọc những truyện ngắn của cô ấy , tôi thấy lòng mình dịu lại và hình dung ra một con đường dẫn đến thôn xóm rất nghèo nàn nhưng vẫn giữ được cái tình người cho tình người .
  Chuyện của người này nghĩ đến người kia và họ biết mở lòng bàn tay để hơi ấm đến với nhau , chuyện ưu tư của một bà mẹ quê nhận được giấy tờ để sang nước ngoài hội tu với cô con gái , bà không muốn đi nhưng vẫn phải đi vì ( ... )  Chuyện của bà mẹ ấy đơn giản mà thôi . Đi để tìm cách quên và trốn chạy vài chuyện tình dở dang cuả đời mình .
      Nếu đến với văn chương bình dị của cô tác giả chân chất đồng quê ấy , người đọc - có lúc - nên quên mình đang là ai để có thể dõi mắt và đưa tay cho tác giả nắm lấy và lôi mình vào cuộc ..

Cuộc đời nếu nghĩ theo một chiều hướng nào đó cũng có  nghĩa là một trò chơi và cũng không hẳn là trò chơi đong đưa với số mạng .


<        Chắc hẳn là từ một ngày xưa nào đó , tôi đã không thích chữ Duyên Số và chữ Định Mệnh khi  đã chạy mòn hai bánh xe đưa mẹ mình đến gặp mấy ông bà thầy bói , tôi rình nghe mẹ mình thành khẩn chăm chú nuốt từng câu đoán điềm lành , điềm dữ từ miệng lưỡi của họ :

- Cẩn thận tai nạn  xe cộ nhé , nhất là đầu tháng 11 này,

-   Sang đến năm sau , bà mới có tin vui ...



(   Ở câu " Cẩn thận nhé " - thấy mặt mẹ buồn hiu .  Ở câu " Tin vui " ,  thấy ánh  mắt mẹ sáng rực lên như ngọn đèn 2000 watt   ! )


  Tôi ngán ngẩm , rời chỗ ngồi gần ông bà thầy bói để ra  sân ngoài với bùa chú riêng của mình :

   Một quyển sách hoặc là một cuốn tạp chí trình bày kiểu trang nhã và tìm lại sự yên ắng nào đó trên màu giấy .

   Phải tìm  mọi cách để làm mình yên thân từ câu " Ở hiền gặp LÀNH  " , khi rời chùa , rời cửa nhà thờ , tôi cố gắng đẻ tránh chữ số mạng , nhân duyên chạy đến làm phiền mình .

 Lúc tôi 18 tuổi , cha là người thầy đầu tiên đã khuất bóng , mẹ tôi nghe thầy bói nói là tại số mạng và nàng maman tiếc nhớ, hàng đêm cầu cơ để thấy hồn chồng về trên những mẫu tự .

 Linh hồn của cha không biết viết văn và làm thơ vì cha biết là ở cõi miên vìễn của mình , người ta không cần thơ văn bóng bẩy để sống sót sau như người trần gian đã bám vào văn học để tạm gọi  là  ủi an mình ...



    Làm đàn ông ,  già dặn đi với những thứ éo le , trái ngang ở đời, lắm lúc rời mắt khỏi những quyển sách đề giá bán từ những đề tài vô bổ , rời mắt ở đầu sách của một Linda Lê hoặc M .Lévy, tôi trở lại với những dòng chữ mộc mạc đầy ấp chân tình của cái cô nhà văn nhà quê kia , thấy mình cũng thèm viết .


   Viết để dịu dàng và đừng trách cứ ai .




 đăng sơn.fr





















.

Aucun commentaire: