dimanche 25 septembre 2016

** Ngôn Từ

.










 NGÔN TỪ .

 ________________________________________________


   Không biết từ lúc nào , tôi - cái gã thích viết lách - đã vớ được một con mồi tên là " Ngôn Từ " để đi câu cá trên dòng sông cuồn cuộn tên  Văn Học ( ? )
   Lắm khi , ngồi ngẩn ngơ khá lâu để đối diện với màn ảnh hoặc trang giấy và cây bút , tôi thấy mình quá loay hoay như kẻ câu giờ .
   Có khi mình thấy mình đi lạc ở khu rừng của chữ nghĩa hoặc là sắp sửa chết đuối ở dòng sông cuống cuồng nước ! Thế sao ?  Để có thể trầm tĩnh mà viết , người viết cần gì ?

  Giữa hình ảnh của một kẻ bị chết đuối và kẻ nhẩn nha ngồi hứng gió ở bờ sông bên cái cần câu, tôi chọn hình ảnh thứ hai ( bình dị, thoải mái , yên lành )

  Khi đi câu , ta không biết là con cá lớn  nhỏ nào sẽ cắn câu . Chuyện đi câu có thể giống na na như chuyện anh chàng đi dự tiệc và cua đào .

  Chàng bảnh bao liếc và mắt để  ý đến những cô tre trẻ , nhí nhảnh  xinh đẹp và tìm cách lân la tán tỉnh với một cách biểu diễn ngôn từ trích dịch từ cái kho tàng ngôn ngữ của mình .

  Chàng ta không thể  nhại lại một câu hát nào  đó vừa nghe : ' Anh thấy em nhỏ xíu , anh thương '  -  *  Chú thích nhỏ : Câu ấy rất tuyệt và dễ thương lắm . Nhưng ....... *

 Điều hịch hỡm trong sự vô lý  sẽ xảy ra  với vài câu hỏi thật thà đến từ nàng ta :

- Làm sao mà vừa thấy mặt mà đã vội thương ?

- Làm sao anh biết tôi  nhỏ xíu xiu ? Lỡ ra tôi lớn hơn anh thì sao ?


       Chàng ta cũng cần nên biết rõ là : Tán đào là cả một nghệ thuật ! Và không phải là cứ loăng quăng tán tỉnh là  phải dính mồi đâu .

    Trở lại chuyện viết lách theo hình thức chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp, ngoài điều rõ rệt là tên nhà văn , tên  nhà báo viết để câu cơm và  hy vọng sống bằng nghề viết của mình . Tên viết lách kiểu nghiệp dư thì viết như một kiểu giải trí , kiểu trải lòng , kiểu múa may dăm chữ cho đời có cái vui .

  Nếu ở  chừng mực nghiệp dư thì cũng còn tùy  :

   Buổi sáng đi làm , vào sở bị chủ, bị sếp rày la , buổi chiều đi cày về bị vợ con phàn nàn khiển  trách , buồn buồn ngồi bệt xuống vỉa hè , ngân nga có ý tưởng nên vội viết  vài bài thơ hoặc vài câu văn để hạ hỏa . Lạ kỳ thay, viết xong vài  cái  loăng quăng như thế , tự dưng thấy lòng mình nhẹ đi thứ âu sầu và hí hửng ngồi vào bàn ăn .


 Ngày qua ngày , có lúc lâng lâng và tưởng mình đã là nhà văn ,  nhà thơ để an ủi lấy chính mình khi có dịp múa bút, múa phím .

   Kể chuyện như thế, giản dị thôi mà để đời còn có cái dễ thương cho dẫu lắm khi biết rằng cuộc đời này là phù du ngay trên mặt chữ .

 Ngôn từ là một cách thức tàm tạm như viên thuốc giảm đau . Có nhiều chứng nhức đầu, đau  bao tử, đau lưng, đau tim ....

 Ngôn từ lắm khi không phải là  liều thuốc vì nhiều lẽ : Nhàm, nhẵn, chai lì hết hiệu lực .



...



  Đôi lúc, vác cái cần câu , ra bờ sông ngồi rất lâu . Chẳng câu được con cá nào để về nhà lòe với bạn bè hoặc bà nhà , đành thở than " Ơi ơi là ơi ! Sao  bỗng dưng thèm làm nhà văn để tả về những con cá không thể nào câu được !  "



 Chiều xuống ! Gió ở đâu đó nổi lên như báo hiệu có một cơn giông sắp kéo đến , thu dọn đồ đạc , leo lên xe , bò về nhà . Trên đường lái xe, nghĩ đến một bữa ăn ngon trong khung cảnh ấm áp của ánh đèn nhà bếp , nghĩ đến những bậc thang dẫn vào phòng ngủ có ngọn đèn đầu giường đủ để đọc vài trang sách của những nhà văn đã viết bằng tất cả  tâm huyết của họ .


  Đọc để đến một lúc mỏi mắt, đánh rơi  quyển sách trên mặt nệm để nằm mơ . Trong giấc mơ , có thể  thấy một cái bóng như ma hiện ra và ma thì thầm mơn trớn :

 - Ngủ say đi, và đừng bao giờ thành một nhà văn .






   đăng sơn.fr


















đang câu chữ ...











Aucun commentaire: