lundi 3 mars 2014

** Ở NƠI XA LẮM

.








Hình ảnh đã đăng







____________________________________________________






Ai cũng biết dạo này có nhiều người làm blogs . Họ dùng blog như một căn nhà hoặc là cái nhà kho cất đồ đạc . Có kẻ làm blog chính trị để tuyên truyền và vào đó chửi rủa nhau và đập nhau .... Đập nhau chán, họ len lõi đăng ký vào những diễn đàn  của những trung tâm video ca nhạc, thế là sau những bản tin tức về văn nghệ, họ săn tay áo, gõ chữ chửi nhau loạn cào cào bằng những lời lẽ của loại rác rưởi ....

Nàng không dùng thì giờ qúy báu của mình vào những forums như thế để đọc vì sợ bẩn mắt . Blog của nàng tên vỏn vẹn là Nắng . Ở cái xứ lạnh lẽo này, nàng thèm những ngày nắng ấm. Với cái máy chụp ảnh  loại nhỏ xíu tự động, nàng loay hoay chụp những góc thành phố có nắng ấm, đủ loại nắng để ghép vào chỗ minh họa cho mỗi bài thơ, bài văn sáng tác .

  Nàng thích đọc, thích viết vào thời còn con gái . Nàng có vài bài tùy bút đăng ở  báo trung học hàng năm và nàng mơ mộng thành một nhà văn mà độc giả trung thành nhất là chính mình . Mỗi ngày, vào blog tải bài vở . Có khi  hứng lên, kể lại một câu chuyện trong hãng làm hoặc viết về những ý nghĩ thầm thầm riêng tư khi nhìn thấy một sự việc .

Ngoài cái blog của mình,nàng tham dự vào một diễn đàn để đọc  chút thơ văn và nghe những bản nhạc khá hay được tải lên ,với bản tính nhút nhát và âm thầm,nàng không giao lưu với ai ngoài những bài viết ngăn ngắn khi có hứng tải lên .

Cuộc đời của trần gian có lắm điều rắc rối, càng văn minh thì càng oái oăm kiểu hiện thực, hiện đại theo cách thức bon chen, chạy bở hơi tai theo việc kiếm tiền và nặng về vật chất, biết là như thế nên nàng lấy cho mình cái tên là " Đơn Giản " .


Đơn Giản hiền hòa như khi nhìn thấy những nụ cười ngây ngô của trẻ thơ . Đôi mắt chúng đẹp lắm, xinh xắn như tia nắng nghiêng qua một hàng hoa, êm dịu như tiếng nhạc hòa tấu nào đó nghe  văng vẳng từ quán nước .


   Ở diễn đàn đã chọn và dừng chân ấy, ngày nọ, nàng vào một trang của người ký tên là " Thật Tình " ,người này chẳng viết văn, làm thơ, chỉ tải vào trang hình ảnh mà thôi .Nàng xem những hình ảnh cảnh trí và biết là người này thích du ngoạn, du lịch để bắt vào máy những màu sắc từ những chuyến đi xa . Dưới một bộ ảnh phóng sự, nàng viết vài chữ ngắn ngủi để cám ơn . Một vài tuần sau , khi trỏ lại chủ đề hình ảnh ấy, nàng thấy câu trả lời vỏn vẹn chỉ hai chữ " Cám ơn " .


Nàng thấy khó chịu với cái kẻ quá hà tiện chữ ấy , mắt nàng thấy ở những hàng hình ảnh hay có cái tên của blog tên là " Thật Tình " . Tò mò ấn vào xem thì nàng ngẩn ngơ như lúc dạo chân trên một vùng màu sắc . Qua những trang chủ đề  của blog, nàng có cái cảm giác đang đi dạo chơi  từ những đồi dốc, những cồn cát .  Cách chụp ảnh khi chỉnh máy của  người "Thật Tình " với tốc độ chậm làm cho những hình ảnh của hàng lá cây mơn mởn như chao động .


  Vì blog mở cửa cho sự góp ý, nên nàng chọn những tấm ảnh có thể gợi cảm hứng và có thể minh họa cho những bài viết của mình, Đơn Giản gõ chữ , ngỏ ý xin tải về blog của mình vài tấm ảnh . Hắn chờ vài hôm rồi ghi câu trả lời " Đồng ý và cám ơn " - Lại cám  ca ,cám củng qua lại như thế rồi hai kẻ  bloger quen nhau .Hai người hai đầu trái đất xa lắc và cách nhau 9 tiếng đồng hồ . Ở Thật Tình và những chủ đề hình ảnh, Đơn Giản thấy có nhiều cảm hứng và tìm thấy nhiều điều ấm áp .


  Sau vài lần trao đổi về hình ảnh, bài viết , nàng viết thư cho hắn , hắn viết cho nàng  . Khoảng cách xa lạ dần được xóa đi khi Đơn Giản nói :

- Tui đề nghị ông bỏ dùm chữ Tôi và Cô ấy đi .

  -  Thôi thì để tôi xưng là " Em " và gọi cô bằng " Bà " vậy . Chẳng nhẽ tôi xưng là Anh và gọi cô là Em  ?  Dị chết !



Nàng lèo nhèo ở đầu  chữ bên đường dây kia :  - Tôi nhỏ hơn anh mà, tôi cho phép anh xưng anh và gọi tôi  bằng Em . Chả sao đâu .

  Thế là mỗi ngày, hai cái tên Em và Anh ấy mỗi gặp nhau . Em gặp anh trên từng góc cạnh của hình ảnh . Anh gặp em trên một  viết nào đó ở phần tùy bút đoản văn .

Có lần thấy  thích thú khi Thật Tình đọc đư
c một bài dưới tấm ảnh chụp quán nước buổi chiều của hắn . Cô viết :



  M À U C Ủ A N Ắ N G -





   Thơ sẽ mềm mại nếu mình pha vào một chút mưa rơi , nhất là  mưa buổi chiều .

   Bây giờ là buổi sáng nơi em . Nắng vừa nhú lên ở đầu ngọn cây kia , nắng sẽ ấm để em quên đi những ngày lạnh giá . Trong tia nắng non non ấy, em hình dung ra anh ( ở đầu một bóng ghế ngồi nơi công viên từ rừng cây kia ) Anh rời chỗ ngồi để chậm rãi đến bãi nắng vừa kịp hạ xuống bãi cỏ trong khu vườn em ngồi .


Nắng theo anh tràn vào cổng vườn , nắng  nhảy nhót như bước chân  của những chú chim nhỏ từ xa bay về tìm tổ cũ . Anh nhìn em, ta nhìn nhau , em nghe anh gọi tên em . Nhẹ nhàng lời mời rủ đi uống nước ở cái quán nhìn ra biển .


   Em gật đầu vì biết là ở chỗ ngồi, nhìn ra ngoài cửa kính , mình nhìn thấy chiều dài của bãi cát, sau vòm kính, ta không thể nào nghe tiếng sóng biển . Qua vòm kính, ta nhìn thấy những dấu chân trên cát  của những người yêu nhau , bên nhau dạo biển .


   Ly nước quay lại nhìn ly nước . Chúng đang ở cạnh nhau . Như em và anh . Em thấy tia ánh sáng  trong mắt anh - Và anh sẽ làm gì khi đưa máy vào mắt bên trái để bắt giữ lấy một tia nắng có thể mang tên  Em ?  "



   . . .



  Vài ngày sau, Thật Tình vào bài viết ấy và tải vào tấm ảnh hai bàn tay nắm lấy nhau ở bãi cát vàng của biển . Trời trong vắt xanh xanh, bàn tay đàn bà có nhẫn cưới ở ngón áp út , giữa kẽ ngón tay có những ánh màu xám trong ảnh ....




   Nàng đọc lại bài mình đã viết, nhìn tấm ảnh . Buồn tênh, nàng xoè ngón  tay đeo nhẫn của mình , nhìn lên màu tường xanh nhạt ở phòng khách thấy tấm ảnh đám cưới có cô dâu chú rể từ một ngày ấy . Hai nụ cười tươi, tươi .


Cúi xuống nhìn bàn phím chữ , ngẩng mặt lên nhìn  màn ảnh, tìm lại bài viết về nắng trên biển, bàn tay trong bàn tay  đeo nhẫn cuới từ tấm ảnh kia . Nàng nén tiếng thở dài, bấm nút hủy bài . 



Chữ của văn chương biến mất ; Tấm ảnh minh họa cho chữ biến mất .



Blog tên là Nắng . Nắng muốn đơn giản . Blog kia tên là Thật Tình . Nhưng từ một nỗi cô đơn nào đó có thật trong tâm hồn , người ta không mãi cóthể nào mà Đơn Giản Thật Tình đâu .





đăng sơn.fr











Aucun commentaire: