mercredi 7 septembre 2016

* EVE

.






















Người ta hát như muốn vẫy chào nhau :
' Salut - Comment ça va ? '

Đến đâu và đi đâu khi chào hỏi nhau ?

Khỏe lắm không ở cuối chiều ngày thứ tư
Vui không ở một khoảng vô tư ?


Lấy gì để chào hỏi nhau - em ?
( Những cuối chiều chưa mưa về ở tháng nào đó từ xưa cũ ? )

Tôi vẫn lặng thầm như ngày ngày nào đó 
Vẫn những dòng viết làm người ta không thể nào thích thú
Chua cay và hằn học ...

Để làm gì, em biết không từ một ngày em vẫy những ngón tay phù thủy và quay gót
Tôi ở lại < ngày qua ngày < Lặng câm với những điều muốn nói

Tôi tìm em
Tìm một khoảng đêm
Khoảng tối ấy, không ai cần biết đến
Cho dẫu là êm đềm
Như ... những bức thư tình ngắn nhất thế kỷ


Người ta không thể nào hiểu được những điều đã gọi là vớ vẩn giữa tôi và em


Bóng tối hoài nhạc vào bóng đêm
Như khúc hát của cô ca sĩ rất rẻ tiền
Chỉ mình tôi ngồi lại - giờ cuối

Lãng đãng với những điều từ chữ ' Nhục ' và chữ 'Vinh ' vô tưởng

Nhục thể như lúc chúng mình quấn lấy nhau
Vinh như lúc em hổn hển rời tôi ở một góc tường không còn gì để gọi là ấm áp

Những gì đó ,
chỉ còn lại heo hắt như một khúc nhạc có lẫn tiếng mưa rơi ....



đăng sơn.fr







.... 2 .





 VỤN.



Người ta - ai cũng có một chỗ đi về
 Người ta trong những điều  ảo tưởng và không thể tưởng
ở một chỗ biên thùy để tạm gọi là biên giới
ở một chỗ mà những muà mưa biến thành sóng ập đến

 Người ta (  không thể là là em và tôi )
Không thể  là những nụ cười
 Cho dẫu là  gian dối
 Ở những vần thơ góp nhặt và vụn vỡ
Như một phần ngàn những lời chúng mình cò cưa vụng , dối và vụng về ở ngôn  từ đầu môi
 Người ta
 Em và tôi ...


 Chỉ hẳn là những cơn mưa lãng quên ở một buổi tối tháng  chín  , mà thôi .




 đăng sơn.fr






Ngỡ
































..

.
Chầm chập mưa về
Mưa như những bài thơ ở 1000 lần tôi đã cầu khấn hoặc là nguyền rủa mưa

Tôi , với những góc phố rậm màu rêu phong cỏ mục
Tôi, sinh vật nhỏ nhoi có lúc thấy tội tình và tội nghiệp
Tôi đi tìm em
Phố ngã màu xám thành màu đêm
Ly cà phê nguội và chợt có chất đắng
Tôi - tháo cái cà vạt - và trở lại hình hài tên ăn mày kia ở góc phố
Lơ ngơ nhìn - Ngó
Lợ ngợ hay là lơ ngơ thì cũng thế
ở bài hát Stop thing again ở cái nhà hàng cũ hỹ bên góc đó

Bài hát dài ngoằn ngoặc buồn quá chừng , quá đỗi
Như....................... và y hệt ngày nào những giọt mưa sà xuống trên mái tóc em
Tôi vụng về và do dự như gã trai ngày nào còn mặc áo trắng
Con đường ấy cũng do dự khi em đến
Tôi đã không tin vào bói số và đường chỉ tay của định mệnh
Tôi vô thần khi biết yêu em

Duyên số không còn là những điều quái gỡ
Như khu phố Nguyễn Huệ mang tiếng là đẳng cấp khi tôi tr về quê cũ không còn em

Em <
Áo dài, tóc ngắn hay tóc dài mà tôi không còn nhớ rõ

Em < Tiếng gọi loãng tan ở cơn nóng hừng hực và vô vọng lúc hàn thử biểu chỉ 38 độ

38 độ hay chừng 40 độ , chỉ là con số người ta đặt ra để mà gọi

Em <

Hình như, linh hồn em chờ một cơn mưa nào đó


Hình như hay tình cờ mà dường như thì cũng thế
Em- Cơn mưa cũ và ngắn ngủi đến tội nghiệp


Tôi chợt nh em khi ngồi xuống vỉa hè , kéo cái ghế sần sùi tróc lỡ như kỷ niệm chúng mình
Chuyện tình có đoạn khở đầu và đoạn kết chẳng có gì mà ầm ĩ như cuốn phim bộ câu giờ quảng cáo


Em ?
Hình hài của cái tên Eva nằm trên trang nhất bià thời trang quảng cáo- Em tóc ngắn , tóc dài eo thon như cô ca sĩ được chỉnh hình ở photoshop .

Mặc kệ - em -

Vẫn hững cơn mưa chiều lầm lũi ghé ngang
Vẫn những lọn gió nghe lành lạnh ở giữa cầu nơi tôi ở và nấn níu ...


Em ?

Chỉ là nhạt nhòa như ngày nào cứ vậy , một cơn mưa ....




đăng sơn.fr








...

Aucun commentaire: