jeudi 15 septembre 2016

------ KHÔNG CÒN CHỖ ...

.









KHÔNG CÒN CHỖ ...



khi không còn chỗ nào để đi nữa 
mình đứng lại ở khoảng đậm nhất của bóng đêm
nghe tiếng thở dài ( dường như của loài chim nào đó đang khó ngủ )
dường như cũng là tiếng thở dài của mình và vướng chút nào đó từ em


thật vậy chứ ?
đã lâu rồi ,chẳng còn ai đến thăm nhau 
nơi chốn quen thuộc rồi cũng thành xa và lạ
lạ ở chỗ tình yêu không hẹn hò rồi đi mất
xa như ánh mắt ai đó không cần nhìn ai nữa

những khoảng tối nơi thành phố từ ánh đèn không chạm đến được
chỉ còn sót lại giữa khuya ở góc bàn có cái quán hóng gió còn mở cửa
hai ly cà phê nóng làm sót bụng
hai cốc bia sao thấy đắng hơn ngày hẹn hò ấy !

cảm giác mệt mỏi kéo về
thinh lặng mà mệt mỏi
cột trang báo đen ngòm những bản tin cũng thành vô nghĩa

( Có lẽ vì mình không còn chỗ nào để đi
Bầu trời kia không thấy một ngôi sao nào lấp lánh )

Hình như mưa lại chực chờ đến chỗ hẹn
Có lẽ , cứ như vậy mà mưa rơi ....





Thêm
Lần
Nữa .


Khi em thức dậy - buổi sớm
Là ngày thứ 2 mùa tết đã trôi qua khung cửa , sớm
Xớn xác như khi tôi đứng đợi em
( Ở góc đường ngày ấy
Đã thèm giọt mưa để  mình tình hơn chút nữa
Đã thèm giọt nắng trên nửa cụm môi em
Đã tưởng tượng mình là kẻ làm thơ tình lãng mạn nhất thế kỷ
Cho dù ngôn ngữ còn non nớt
Như chim non vừa lià mẹ )


Khi em thức dậỵ mở toang những cánh cửa sổ của căn nhà có cánh cổng xanh, xanh
Là giọt sương cuối cùng trên khu vườn vừa khô ráo
Là tiếng chim hót trên dòng chữ đầy trên tờ báo
Ngụm cà phê để làm thơm thơm buổi sáng
Tiếng nhạc tình dấu đi cung bậc đã có thể buồn bã
( Mềm và buồn như những lần lỡ thất hứa với em
Ở từng ấy con dốc vàng hoa quỳ đà lạt
Ở từng ấy mùi cà phê của hàng quán
Ở kẽ ngón tay em vừa biết hờn dỗi
Và tôi .... loay hoay đi tìm tất cả tiếng xin lỗi có vẻ thừa thải 
Không biết làm sao để vui lòng em )

Em

Em , có thể là khung cửa ngập nắng ở trường lớp
Sân trường của học trò đã ươm những mơ ước của tôi
Tôi thèm mình lớn và đủ già hơn chút nữa
Thèm đủ bản lĩnh để viết những bức thư tình nồng say nhất
Thèm dỗ em buổi xuân thì nơi em
Thèm nắm chặt lấy bàn tay em cho đến khi em rời tôi - em


Bây giờ
( năm tháng vùn vụt trôi đi )

Khi em thức dậy
Vẫn bầu trời xanh như thế
Những ngày tết đi ngang
Tôi không còn đi ngang nhà em nữa
Từ lúc em tan loãng vào không khí
Ngỡ như câu hát thảm thương còn phảng phất trên bãi cát biển

Khi em thức dậy sớm
Đã là muộn màng ở tình yêu chúng mình
Muà xuân của áo trắng nhạt nhòa mùi kỷ niệm

Có khi, tôi nhớ lại khung cửa màu xanh nơi em ở
Có khi tuyết đã bám đầy từ một mùa đông trong tôi

Em và tôi 
Đã là xa xôi ở những muà thứ 5 và chút gì còn giữ lại
Mơ hồ ở trang sách thứ 1000 nơi nhau ......

* đăng sơn.fr







ds.fr

Aucun commentaire: