lundi 9 novembre 2015

. TIỂU tHUYẾT

.














CHUA Ngoa .














Ngày anh gặp em ( Truyện tiểu thuyết diễm tuyệt ) Anh muốn hù em nên anh nổ còn hơn trái lựu đạn :




- Anh là nhà văn , nhà thơ và ......




Em cắt lời :


- Nổi tiếng chưa , anh ?




Anh gãi đầu . Thật ra , anh chẳng là cái gì cả . Anh chỉ giả dạng , mượn cái áo khoác để ra vẻ mà thôi . Ở đời này, người ta thích nhát ma nhau .




- Anh có bao giờ gặp ma chưa ?






Chẳng lẽ anh phải bịa thêm những chuyện ma quỷ để có thể nắm lấy sự chú ý của em giữa những kẻ khác ngon lành hơn anh gấp 100 lần . Chẳng lẽ anh biến thành một thằng nhà văn mất dậy và láo lếu nhất khi bịa câu chuyện ảo :




' Cha mẹ anh là đại gia , búng ngón tay ra tiền, nằm mát ăn bát vàng và anh trở thành một công tử Bạc Liêu . Tất cả những người tình đã bước qua đời anh , bây giờ đã trở thành những bóng ma ..... "




Nói thế ! Nổ tưng bừng như thế, có khờ lắm mới tin được .








Thôi mà . Hãy để anh thú thật một điều : Hãy giúp anh thành một đại văn hào kiểu của em .




Anh ngồi xuống, khi những đứa con ra đời ( nếu em là mẹ của chúng ) , thay vì văng mạng ngồi gõ chữ để chờ ngày được nổi tiếng trên các diễn đàn văn học, anh thay tã, pha bình sữa cho con và cố gắng cùng em dạy dỗ chúng .




Chữ đầu tiên, câu nói đầu tiên ngoài chữ Ba ơi ! Mẹ ơi là chữ Người .




Không cần làm văn hào đâu .




















đăng sơn.fr

















Aucun commentaire: