mercredi 18 novembre 2015

. Hạnh Phúc bằng những Giọt Lệ .

.















1 -


Ngày xưa , cha tôi đến đón tôi ở trường mẫu giáo , thấy tôi đứng trước cổng trường , nước mắt đầm đià . Cha ôm tôi và đèo về nhà .


Mắng tôi ở góc bếp, thằng oắt con  .


 -  Con gà mái ướt ! Đừng hèn như thế . Con gà ướt !   Đừng khóc  khi tụi nó , đám đông đã  tụt quần con để thấy con cu của con !

Cha hôn lên trán con . Và mắt cha đẫm lệ .


 Cha ơi !


 Cha dắt con ra  ngoài cửa chính , cha quỳ xuống , nắm lấy bàn tay con , cha bóp chặt tay con , dậy cho con quả đấm lúc con chỉ tí ti  ( 5 tuổi )

 Cha ơi !


 Con chẳng hiểu gì vì con còn nhỏ nhoi trước hình ảnh của cha - Cha là bậc thầy đầu đời của con .


 Thời gian trôi cho đến lúc con 12 tuổi, cha dắt con đến trường nhu đạo Quang Trung, cha mua cho con bộ áo kimono, cha  lại quỳ xuống sửa lại áo  quần nhu thuật và thắt cái đai trắng ngang bụng con, cha nắm tay, dắt con vào  sân chơi , cha biến mất trong vòng 1 giờ .

 Khi cha trở lại đón con về nhà . Sao cha chẳng nói tiếng nào ? Cha ơi ! Con chẳng hiểu gì hết !




 15 tuổi, cha tham dự trận đấu đầu tiên của con .

 Cha tập trung khi thằng Akido nhất định  kết hợp giữa môn phái  ấy và  Judo để hạ gục con .


   Con té ngã và chảy máu mũi .


 Cha ơi ! Cha ơi ! Mắt con rơi lệ để nhìn về phía cha đang đau lòng vì thằng bé của mình bị hạ và có thể thua trận  lên đai .

   Máu đỏ vai áo, vạt áo giữa hai ánh mắt cha và con .


 Con đứng dậy và căm phẫn , con nhất định hạ đối thủ với sụ chứng giám của cha và giữa các môn đồ . Con đã biến thành con thú dữ và rất nhẫn tâm . Con hét lên - Tiếng hét hạ thủ . Con quật nhào đối thủ bằng máu và nước mắt . Đối thủ ấy ngã gục  ở tiếng vỗ tay .

 Con định nhào lại  và dứt điểm . Họ nhào vào kéo con ra . Họ sợ gì giữa trận đấu ?


Nó gãy vai bên tay trái . Con gãy một cái răng . Đau  sót !


 Vài ngày sau, cha đưa con  đến nhà đối thủ ấy và con xin lỗi nó . Nó cúi gầm và cười , nó  nắm lấy  bàn tay con bằng bàn tay lành lặn .

 Ra về, ngồi ở quán nước , cha nói - Mắt trong mắt :


- Bố mong rằng con không bao giờ là sát nhân .


Sát nhân là gì ?


 Có phải là ở Huế, khi cha lái xe và chỉ cho con thấy những miểng đạn , những vũng máu thời 1963 trên đường ?



 Cha ơi !


 Khi con vừa 18 tuổi , con ngắm cha hì hục  thay ống kính ở hai cái máy ảnh để làm việc .
Khi ngừng  việc chụp ảnh , cha con ngồi cạnh  nhau . Sao cha ủy mị , sao cha  khóc hả cha ơi ?


 Cha thì thầm - giọng rất nhẹ nhàng :


 - Có lẽ mẹ con không bao giờ hiểu được bố như con . Sơn !



  Cái gì thế cha ơi  ? !

Sao cha lại  khóc chứ ? Thầy đầu đời của con ? Sao cha không khóc lúc ngồi ở văn phòng ông sư huynh giám thị tên là Léon , khi cha cho con một cái bạt tai vì con ngang  ngạnh lúc lớp 12 ở Lasan Đức Minh ?


 Con  luôn đi tìm câu trả lời khi vài tháng sau, cha mất đột ngột .


 Ở ngôi mộ của cha là sự im bặt - Vĩnh viễn  lặng tờ . Con ngồi ở cuối chân mộ  và tìm  hình ảnh cha ....



.


2 -


 Mùa thu nơi đất Paris . 1979





 Họ đứng ở ngưỡng cưả và đã ôm chầm con , cha ơi !

 Họ là ai  ? Là bà nội, là  cô chú ( những người em khác cha  của  bố mình ) Họ là những người muốn thấy mặt cha bên này . Họ muốn an ủi cha sau  bao nhiêu năm chia lià .


 Con đã đi một đoạn đường dài bên bà nội - mẹ của cha - Người yêu đầu đời của cha mình . Bà  ướt cửa mắt :


 - Bà tiếc là bố con mất sớm . Hãy ở lại bên bà - Đừng sang Mỹ . Bà đủ tiền nuôi cháu ăn học .


 Phải rồi . Cháu ở lại cạnh bà từng ngày, từng đêm . Những muà  qua đi cho đến khi bà mất - an lành lúc 89 tuổi . Bình thản mà ra đi vĩnh viễn .

 Có những người đàn bà mà cháu quý nhất trong đời này : Bà nội . Mẹ . Và vợ cháu .

 Bà ra đi để không bao giờ thấy sự thất bại và thành công nào đó của cháu . Thôi thì cháu ở lại . Và lê lết ...


   Có  vài  lần cháu sang USA thăm gia đình . Dân khoa bảng quá nhiều . Ngồi ở  bàn ăn, dân khoa bảng nói :


- Ở Paris  , nghe nói là rất chật chội , nhà không có cầu tiêu .


 Mon Dieu !



 - Cảnh sát  ở Pháp bết lắm và toàn là dân chơi  và làm biếng hay phàn nàn , biểu tình ...


- Đời sống đắt đỏ lắm !


Má ơi ! Bà ơi !



 Không lẽ mình phải nổi nóng và lên đạn ? !




 Ở phi trường Los , đến  quầy tiếp tân - Info . Hỏi thủ tục hành lý  . Nói tiếng Pháp với con oắt tóc vàng  mắt xanh . Nó trả lời bằng anh ngữ - Mặt lạnh và khinh khỉnh  :   Sao mày không nói tiếng anh với tao  - Hứ ?

Ah ! Ah ! Tiếng Pháp là tiếng mọi rợ ha - mày  ?   Làm việc ở  phi trường , mày nói được bao nhiêu ngoại ngữ há ?



Hứ và Hứ !




3.



 Về  nhà . Thằng con trai nhận được cái bạt tai vì lỡ miệng hỗn nào , ngang  ngạnh . Nó vì phản ứng tức thì cung tay đấm lại cha nó  đến rơi mắt kính trên  mũi .

 Cha nó gục xuống , nói với mẹ nó : Con nó đánh lại anh . Ơi em !




 Chuyện đã lỡ rồi .



 Chiều hôm sau, thằng con đợi ở cổng khi cha đi làm về . Mắt đỏ hoe, nó ôm lấy cha mình : Ba ơi ! Con xin lỗi ba nha  , ba ơi  !




 Nói gì , ôm lấy  con trai, vỗ lên vai con . Ừ ! Ba hiểu con .....







ct


.

Aucun commentaire: