Sống Còn
...
Ngày xưa kia, có con bé tiểu thư kia hỏi sau khi đọc trường thiên kiếm hiệp ' ViếtĐểLàmGì , )
- Có khi nào anh viết bài tên Sống để LÀM GÌ không ?
Câu hỏi này dễ mà khó . Khó dễ !
Vì sao ư ?
Từ câu Sinh Bệnh Lão Tử .
Chúng mình nên bắt đầu bằng chữ Sinh ( Sống )
Ở nhà hộ sinh , mẹ cho mình ra đời, mình nhăn nhúm , mình oe oe và ú ớ . Mình hé cặp mắt, sợ ánh sáng nên nhắm mắt lại, bú sữa và thiếp đi . Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt.
Thời gian trôi, mình bụ bẩm lớn dần . Mình nhận ra tiếng nói êm êm của mẹ , của cha và người thân, mình lật, mình quay và dần dần mình lật xấp và ngồi dậy . Sau đó, mình bám lấy một vài chỗ dựa để đứng lên bằng hai chân và mình lại ngã nhào .
Và lớn lên, có khi mình èo uột để bệnh tật làm cha mẹ , thân nhân lo lắng . Mình tập nói, tập sử dụng tay chân và gọi " mẹ ơi ! - ba ơi ! miammiam .... '
Mình ăn nhiều và chóng lớn , mình đi học . Học để nhận ra những điều cần phải nhét vào bộ óc con người . Mình học để nhận thức câu To Be or not TO BE .
<< Tôi là ai ? Ai là tôi ? Và tôi ra sao ?
Biển học quá mênh mông , tôi hiểu rằng : tôi phải học đến chết . Khi chết, tôi cũng không biết chắc chắn là mình đã học đủ và có thời gian để đủ học . Tôi ( con người có tâm hồn và lý trí : Tôi biết rằng loạn luân, hiếp dâm, cướp giật là trái phép, sai luật . Vậy mà tại sao tôi vẫn phạm tội ? )
< Lão Hóa .
Mỗi ngày qua đi, khi mình thức dậy , nhìn mặt đồng hồ , những vòng quay quay không ngừng . Cho dù cái đồng hồ có bị đứng tim, chết ngắt nhưng mình thấy nó chết, có nghĩa là mình còn sống , ăn sáng, rửa mặt mũi và chuẩn bị đi học, đi làm ?
Học chi ? Làm gì ?
Học cách đứng nhìn các sự việc quẩn quanh trước mặt . Họ bon chen, giành dật chỗ đứng , chỗ ngồi, họ có lúc nhã nhặn , lễ phép, có lúc thóa mạ nhau vì cái Tôi quá vĩ đại của chính mình . Tôi thấy tôi không bằng anh, chị, tôi nhất định phải hơn thua ...
Rồi một lúc nào đó, đi một mình trên quãng đường vắng lặng , tôi bất giác thấy mình một mình với vòng thời khắc đang chuyển tiếp . Tôi khám phá ra những điều rất hợp lý và mâu thuẩn nơi tôi .
Tôi muốn gì ? Tôi hiểu gì ở danh từ trách nhiệm, bản năng và danh dự ?
Tất cả những thứ ấy đang xáo trộn và rối bời trong đầu óc tôi . Tôi rất cần tiền để đảm bảo đời sống , để làm những việc mình hằng mong ước ! Cái bằng cấp in đậm trên mảnh giấy là sự chứng tỏ địa vị của cái ' tôi ' quá to .
Chuyện nói ra cũng bằng thừa .
Truyện ngắn hay truyện dài ở mỗi tác giả có chứa cái ' tôi ' trên mặt chữ nghĩa . Chữ không thể thiếu Nghĩa .
Ở từ NHÂN nếu thiếu dấu mũ trên chữ Â thì khó mà có ý nghĩa . NHAN . Tại sao chữ Nhan thiếu dấu để không thành chữ Nhẫn Nhục - Nhẫn Nhịn ?
Nhẫn là điều khó chịu, khó học . Nhẫn để chờ cơ hội mà vươn lên . Nhẫn là ngậm miệng , nắm chặt hai bàn tay, qụy xuống với giòng nước mặn đang trào qua cửa mắt . Nhẫn trước bạo lực đang chà đạp . Chữ Nhẫn bị chảy máu . Máu được tim bơm và máu cũng có nghĩa là tha thứ hoặc hờn căm .
Đây là hình ảnh của chữ Nhẫn :
Đám đông xúm lại hà hiếp một kẻ cô thế . Đấm và đá đến khi kẻ ấy gục xuống mặt đất . Có kẻ duy nhất kia đến đỡ kẻ bị đánh quỵ xuống , thương xót và im lặng lau vết thương cho tha nhân và khóc . Dìu nhau rời đám đông nhe nanh và khuất bóng .Nhẫn đến từ lòng nhân . Không phải bất cứ ai cũng có chữ Nhân Đạo trong trái tim và trí tuệ riêng của mình .Nhẫn ơi !Hãy viết thật bằng máu, bằng giọt lệ nóng .
Nóng và Nóng từng ngày !
đăng sơn.frđang viết để biết mình còn S Ố N G.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire