jeudi 20 novembre 2014

( - ) Viết Nhỏ Nhẹ



dangson.fr
.

























... 1. 

   SCôĐơntrênBụcGỗ


    Có vài chuyện trùng hợp  như ngẫu nhiên . Ngày nhà giáo , cầm tờ báo đọc , thấy mẫu tin báo động  là ở một vài nơi , bộ giáo dục đã thiếu khoảng 4000 người dậy học ...


      Chưa đến giờ học,  thầy buông tờ báo có bản tin đáng buồn ấy quay lại chỗ có tiếng động ngoài cửa lớp kịch ngh .

  - Chào em . Có gì lạ không từ tuần trước ?


    Đó là một cậu trẻ , tính tình khẳng khái và bặt thiệp . Chiều tối nay, bàn tay của cậu mềm nhũn hơn bao lần đã bắt tay thầy rất chặt . Thầy nhìn cậu, đặt câu hỏi ngầm trong ánh mắt - ( ....... ?!   )


 - Thầy đừng buồn khi em nói chuyện này nhé ?


    Nghe có chuyện buồn là thầy hơi sợ . Ừ em . Cũng được,  tôi sẽ im lặng và phải để dành sức mà nói và giảng bài trong 1 giờ chút nữa đây .


- Em  nói đi, tôi nghe đây .


Và em nói . Em mạch lạc như khi viết một đoạn kịch có đầy đủ tình tiết . Ngắn gọn nhưng súc tích . Em nói ý định sẽ không thi vào trường sư phạm nữa vì em không mấy tin tưởng ở chức nghiệp dạy học ở thời tân tiến hóa này nữa .

    Ngày xưa, thời ông bà , người ta trọng vọng nghề giáo . Bây giờ, nghề này chỉ kiếm đủ ăn và sắp hết thời .


    Tôi ngồi yên, nghe em tâm sự chuyện cha mẹ học trò nhảy vào trường la lối và có khi hành hung cả cô giáo, thầy giáo khi các cậu ấm, cô ấm bị xuống điểm và bị quở trách . Em nhắc lại câu chuyện côgiáo tiểu học kia bị một bà mẹ đâm chết ngay cửa lớp .


 Tôi lắng nghe tiếng thở dài của em và cố dấu tiếng thở ngắn của riêng mình .


 Tôi không lấy gì là buồn phiền lắm khi nghe xong cái quyết định của em . Nhưng, có điều , sau một thoáng giữ yên lặng, em vỗ nhẹ trên vai tôi với câu sau cùng :


   - Em đến từ giã thầy sau buổi học cuối này . Vài ngày nữa, em rời  đất Pháp đi xa .  Cám ơn những gì mà chúng ta chia sẻ với nhau .




    Đã đến giờ dạy . Tôi uể oải gật đầu nhìn cậu trẻ .


   Cậu trở về chỗ ngồi gần cuối phòng học . Tôi cố gắng thu nhận cái chỗ ngồi ấy vì biết rằng : Ngày mai, ngày mốt sẽ có thêm một chỗ trống trãi ở ngay khoảng lặng thinh ấy .



     Rồi chỗ giảng bài ở cái bục gỗ cũng biết lặng thinh . Cuộc đời này là những màn kịch tiếp nối .

    Hẳn là như thế . 







   đăng sơn.fr
 
 ( Viết cho Daniel G .   )






2.   


   Câu chuyện thứ 2 .


( LTG :    Câu chuyện này thì nhẹ nhàng hơn sau những chuyện đời khác đã làm mình chóng mặt, nhức đầu vì quá " choáng "-   Choáng là lên máu, ngộp ngạt, ngộp thở  )



 * *

     TrangViện .




    Phải rồi . Câu chuyện này diễn ra ở một Trang Viện cổ kính . Cảnh tịch mịch có thể làm buồn bã những người thích ồn ào nhộn nhịp của một phố Paris, một phố thiên thần Los Angeles và có thể buồn ngủ .

    Chuyện chỉ có 2 nhân vật  nam và nữ . Họ hoàn toàn khác biệt nhau . Từ phong thái và cách diễn đạt và nhất là khác hẳn về cách thức viết cho dù họ rất yêu chuộng chữ nghĩa .


     Hãy gọi họ bằng hai cái tên  thật dễ nhớ . Cô cổ điển ấy tên là Nâu .  Còn bí danh khi cần ra tay hành hiệp dẫn đạo thì thay đổi liên tục  : lúc lấy ẩn danh mật mã là Huệ Thư,  lúc khác là Yên Thư hay là Thư Thư đủ thứ hầm bà lằng (   Để giữ lại những cái tên kiểu cổ trang bí tích ấy , ta phải có một trí nhớ ngoại hạng  )


    Thôi thì, giữ lại cái tên đơn giản nhất là Nâu ( màu áo thụng tu thiền ) cho nhẹ cái đầu .


        Người kia, nam giới , tính tình rock and roll  hoặc là kiểu R'n 'B và Hip hop và rất nóng tính nhưng hay  màu mè giả vờ tu hành  hiền  dịu .


   Từ hai chiêu phái ấy mà xảy ra chuyện .


   Giữa tiếng chim hót vang cành , giữa tiếng suối chảy róc rách ngoài cửa  thạch động y như quang cảnh trong bộ chưởng kiếm hiệp nào đó . Gã đàn ông hầm  hầm  lớn tiếng hỏi nàng :


 -     Nói cho tôi biết đi . Tại sao  em đã ngang nhiên đổi tên cúng cơm của tôi ?


 Giọng kia nhỏ nhẹ, hít thở :

-   Thiếp là tác giả, là người sáng tác, thiết nghĩ mình có toàn quyền tự do tư tưởng chứ ?


    Hắn im lặng ra  vẻ suy nghĩ và lại gầm gừ :

-  Tôi đọc bài khác của em, tôi khám phá ra chuyện khác hãi hùng hơn nữa kìa : Cô cả gan biến hóa từ một nhân vật này ra nhân vật khác và cô chế biến chuyện tôi có anh em sinh đôi , nào là Thư Kỳ, rồi Thư Ngộ, rồi Thư Đăng   ....


  Giọng kia  vẫn thản nhiên như đời này, mọi chuyện chỉ là cơn gió thoảng :

-   Là một người viết , hẳn anh  hiểu thế nào là thuật nhập thể và biến thể chứ ? Hơ hơ , hơ hơ ....



  Đáng lẽ ra , trước vẻ dịu dàng thư thái như thế , hắn sẽ dịu giọng lại để bàn  chuyện khác có vẻ gì vui hơn . Nghe chữ tiếng cười " hơ hơ " như thế , hắn  lại nổi cơn kiểu Elvis Presley hát rock :


   -   Tôi muốn khởi kiện cô vì nhiều tội . Cô đã nhại tôi với cái cười như thế ngoài chuyện phao tin đồn kia .


    Cô rót trà  mời , ngồi kiểu đàm đạo rồi thủng thỉnh :

   - Chúng ta có thể dàn xếp chuyện này cho ổn thỏa không ?  Nghe đồn anh là người theo thuyết trung dung  và thích ôn hoà ?


     Lại nghe đồn.... Nghe đồn từ thiên hạ rỗi hơi .  Nhâm nhi ngụm trà dở èn ẹt ( có lẽ là loại trà mua kiểu đại hạ giá !   )   Gã trố mắt, giả thư sinh , hiền khô ( bụng tạm hạ súng ống ) :

   -   Cô muốn thương thảo ư ?


 -    Hãy hợp tác giữa 2 trường phái tân cổ giao duyên giữa chúng ta để viết .




           Hắn im lặng . Chuyện này khó lắm !  Cô theo cách tu thiền học hoàn nhiên , cô ngày đêm nghiên cứu chuyện gõ mõ, tụng kinh và theo dõi chuyện tình của Trương Chi, chuyện Thạch Sanh , Lan và Điệp ở Lc Cốc Tự , đó là chưa kể cô chỉ chuộng nhạc thời tiền chiến xưa lơ lơ và ....



    Làm sao một kẻ rất ba trợn, rất tân thời ( tuy không mất gốc ) từ những dẫy phố có đầy eo thon, chân dài, đầy bóp ví, máy móc hiện đại của Trái Táo, của Sony, Samsung lại có thể hợp tác với cô để viết truyện thần bí  ?


    Tôi xin cô  4 chữ " bình an và  hoàn nhiên " cô ơi !


    Để có thể toại nhiên hay là chợt nhiên mà từ bi , hỉ xả nào đó, tôi chỉ có thể rút lại cái việc kiện tụng rắc rối ấy mà thôi .


  Để ít ra, giữa đời sống đầy nhiễu nhương này, chúng ta  tạm gọi là có hoà bình .


 ( Trong vấn đề Hoà Bình , có ngầm chứa một hình dáng của hạnh phúc - khi viết    )






    đăng sơn.fr
( Viết ngoài cửa thiên đường )





 Dỗ Dành .




     Hai tên cứng đầu gặp nhau . Thế là  nổi sóng và gió .
 Hắn  lì lợm và hay làm mặt giận . Hễ cứ chừng một tháng là hắn sưng mặt một vài lần .
 Khi hắn sưng mặt thì khó chịu , khó ưa lắm . Trời sinh hắn ra làm chi cho có người khổ sở .
 Đúng là trời hành, trời đày mình .
 Hắn giữ  im lặng và dai hơn cái kẹo cao su 
 Hắn giận . Mình cũng không phải là gỗ đá gì . Mình cũng giận .
 Giận riết cũng nản  nên mình  phải làm lành .


 Mình thấy thiêu thiếu  cái gì đó khi đi ngồi quán thui thủi . Nghe nhạc mất hay . Ăn uống mất ngon .
   Đành phải dẹp bớt tự ái đến đón hắn khi hắn ra chỗ làm .
 Rình hắn coi hắn đi với ai, ai đến đón hắn ?
    Thấy hắn ra bãi đậu xe, mình chạy lại,  mình làm mặt tỉnh như ruồi :
 - Nè ! Nè !
 Tôi hết giận em rồi .

Hắn làm bảnh quay mặt đi chỗ khác . Môi hắn mím lại thấy muốn dộng cho vài cái .

 Lại xuống nước :
- Hết giận đi, tôi dắt em đi ăn mì xào , tôi đãi em chầu kem ở phố , tôi mua cho em cái áo đẹp  .. Tôi .... chịu thua em rồi .
 Nghe chữ " Chịu Thua " như vậy, hắn quay lại , hơi mỉm cười :
 - Hứa thì giữ lời . Tui ghi sổ đó .


 Mình gật đầu ,  tìm bàn tay hắn, vuốt vê kiểu chó nịnh chủ :
- Chưa có ai làm khổ tôi như em .
 - Đáng ! Tại kiếp trước anh có nhiều tội .


 Hai đứa  bỏ xe, rời bãi đậu . Sánh vai vào cái quán .
 Mình ngó hắn . Hắn nhìn mình . Cái mặt thấy muốn lụi cho vài cái để hả  cơn .
     Nghĩ vậy mà không dám . Lỡ hắn giận thêm vài tháng nữa thì lấy ai cho mình thương  ?
 Có ai khổ hơn mình không ?







 đăng sơn.fr









...












   

Aucun commentaire: