vendredi 21 novembre 2014

( . ) HạnhPhúcKhiVIẾT . 24 .11......

.


dangson.fr




















 *   Ráng mà
     DễThương .




Đọc ở đây ở đó ,có đôi lúc bật cười vì những câu viết , câu đối thoại rất dễ thương , dí dỏm .


Đọc xong - Giật mình ( vì thấy mình đã viết những điều có lắm khi dễ nực - dễ ghét....



Thôi thì , cũng ráng mà " dễthương " .






dangson.fr









*     
     Với Hạnh Phúc   
-    dangson.fr







   Đại khái là là như vầy :

Đừng xem Hạnh Phúc là điều mong manh , mơ hồ hoặc chỉ là ảo tưởng . Mình xem hạnh phúc là một người bạn thân quý để thành thật và không đặt điều nói dối bạn .


Vào ngày đẹp trời , đến rủ bạn đi chơi, xúi bạn mặc quần áo đẹp - màu gì cũng được, miễn là thấy bạn mình biết cách làm đẹp và có duyên .

  Hai đứa quẳng cái ô tô đậu ở nhà, hai đứa nắm tay nhau trèo lên chiếc xe điện vừa trờ đến ( đi như thế, vừa rẻ tiền , không bị kẹt xe và tránh làm ô nhiễm môi trường thiên nhiên )


 Dịu dàng  với bạn . Hỏi bạn :

- Em muốn đi đâu ,em ơi  ?


   Hạnh phúc quay sang làm điệu , dịu  dịu, ngọt ngọt kiểu ỏn ẻn thấy muốn đè ra làm bậy và hun cho mấy cái :

Đi đâu cũng được mà . Anh đi đâu, em theo đó .


Vậy thì chúng mình đi, đi đến những  khu phố không quá đông người ,anh biết có nhiều nơi dễ chịu giữa phố . Chỗ phố xá vẫn có những bóng mát của công viên và ghế đá . Ngồi trên một băng ghế , chúng ta có thể vừa ngắm những tia nắng nhảy múa từ đốm lá mơn mởn trên cao và vừa ngắm vừa nghe những chú chim bay xà xuống . Chim chíp, líu lo, chim chíp .


Từ một khoảng yên ả như thế, anh có thể lôi từ sac tay ra cái máy ảnh . anh sẽ chụp những tấm ảnh và đặt tên là màu hạnh phúc .

 Đơn giản thế thì thôi : Vì em tên là HạnhPhúc .






**


Tìm 
Chỗ Ngồi Viết .


 Khi  cần đọc báo, đọc sách hoặc cần viết một điều gì đó, ai cũng cần sự yên tĩnh để có thể tập trung .

      Em biết và  hiểu rõ như thế nên khi theo anh vào một quán nước cổ lổ sỉ , bàn ghế nâu xậm om om, em ngồi chống cằm , mở to đôi mắt rất đẹp của em và em giữ yên lặng .

    Không nhúc nhích , không gây tiếng động để không quấy rầy anh khi anh muốn viết về những gì  làm mình hạnh phúc từ xúc cảm .


     Viết là cách ghi lại cảm xúc từ bộ nhớ của mình . Từ một chữ Papa mà anh đã thấy khi lái xe đằng sau một chiếc xe  kia cũ mèm mèm , đít xe đóng  đầy bụi và chữ Papa viết nghuệch ngoạc ấy đã làm anh có một ý tưởng của một câu chuyện :



P A P A .



    Trời đang nắng rồi  thấy  rắc rắc mưa bụi rồi lại óng ánh nắng trở về , đi bộ trên mấy con đường trong khu phố thì lại  tìm đưc những màn bụi bám đầy trên những thân xe cộ . Điều lạ là cả một dãy xe đậu nối đuôi san sát nhau, ở đít xe nào cũng có ghi nguệch ngoạc một chữ PAPA  ( ghi bằng chữ hoa và cùng một nét chữ của một tác giả !   )


     Tôi rời mắt ở cái máy ảnh và nổi chứng tò mò khi đếm được  khoảng 20 chữ Papa ấy  trên những đít xe . Theo những con chữ ấy , tôi bắt gặp con bé tí tẹo độ chừng bảy tuổi, tóc vàng lưng lửng tới vai, trông bé gầy gò, ăn mặt xốc xác , mặt mũi kèm nhèm . Hình như con bé vừa mới khóc xong . Nó lắm lét nhìn tôi như kẻ vừa phạm tội .


      Nhìn quanh quẩn từ đầu ngã đường, không thấy ai là người lớn đi kèm con bé .


     Để không làm bé sợ hãi, tôi tìm một nụ cười rất hiền hoà để nhẹ giọng :


   - Có phải là bé đã viết chữ Papa trên những đít xe hơi từ đằng kia không ?


    Bé gái rụt rè , ngước nhìn người lớn . Bé gật đầu với cặp mắt ướt .


 - Bé nè  ?  Cha mẹ bé đâu mà sao lại đi giữa phố một mình ?


     Bé đưa hai bàn tay bẩn thỉu lên mặt, những ngón tay nhỏ xíu  chỉ đủ che  cặp mắt  :

- Ba má bé vừa cãi nhau hôm kia . Họ nói họ bỏ nhau . Bé buồn , bé  thương papa . Bé đang đi tìm papa . Mẹ bé đang khóc ở trong nhà đầu đường kia .


  Thấy bé oà khóc , tôi  rút khăn tay lau mắt cho bé, dỗ  dành :

- Nhà bé ở đằng kia à ?  Đi - Chú dắt cháu về nhà với mẹ . Đừng đi một mình như vậy,nguy hiểm lắm .



   Đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy :

 - Không ! Tôi không về với mẹ đâu, mẹ tôi hay đánh tôi lắm . Chỉ có papa là thương tôi mà thôi .Tôi phải đi tìm papa .


   Vừa nói, con bé vừa viết thêm một chữ Papa trên đít chiếc xe màu đen vừa ghé vào chỗ đậu .



    Nhìn con bé, trong khi nghĩ cách dỗ bé, đưa bé về nhà, tôi nhớ lại  câu chuyện cổ tích của thằng bé tên là Le petit Pucé đã trải những viên sỏi làm dấu để đưa anh chị em về nhà .


      Chuyện xưa và chuyện nay chỉ khác nhau ở một chữ Papa của con bé tí này .


     Có lẽ  cha của nó mà tình cờ đi trên con đường  này, khi nhìn những chữ " Cha ơi - Cha ơi " như thế , ông ta sẽ nghĩ lại mà trở về với mẹ nó .




    đăng sơn.fr























***






























     đăng sơn.fr












....

Aucun commentaire: