Bây giờ là buổi tối chủ nhật .
Bây giờ, em đã tát ngúm màn ảnh TV để nghe bài Just for You và sửa soạn đọc một quyển truyện tình cảm nhẹ nhàng .
Muà thu gì mà kỳ và rất kỳ .
Khi không trời làm tuyết rơi tuyết như đang tuyết ở thành phố Trái Táo N.Y -
Khi khổng, khi không trời lạnh , lạnh cóng .
Em sực nhớ là ngày hôm kỉa, hôm kia, em nghe anh tả về cái thú ngồi uống cà phê và ngồi thinh lặng nhìn qua cửa kính để thấy một góc phố .
Anh ra vẻ lãng mạn để nói là anh thích ngôn ngữ của những bàn tay trong bàn tay .
Em chống cằm , nhìn anh để thử xem anh nói xạo đến cỡ nào ( Em rất ghét những kẻ ba hoa chích chòe để xạo )
Quả nhiên, lúc ấy , anh im bặt .
Không khí đã trở nên nặng nề vì chẳng ai nói gì với ai .
Bàn tay em đặt trên bàn , anh lợi dụng cơ hội , nắm lấy tay em .
Em để yên một hồi lâu . Nhìn anh , nhìn như một người đi xem sở thú .
- Sao ? Nghe bàn tay anh đã nói gì với em chưa , em ?
- Nè . Đừng cà chớn nha . Tui không phải tên là " Em " .
- Biết rồi . Chả lẽ tôi gọi em là chị hai, là má tôi ha ?
- Anh tính gây với em hả ?
- Anh chưa thấy giống cái nào kỳ như em ...
Rồi anh kể chuyện thời xưa , em thấy anh hiền, anh buồn , buồn :
" Ngày ấy, ở thành phố ấy, anh hay bị người ta bỏ rơi .
Số anh sui, quen ai , cũng bị họ đá "
Em giả vờ chia buồn chuyện cũ dùm anh :
- Tại anh kỳ quá mà . Không cho de cũng uổng .
Anh chộp ly nước của em . Ực một hơi :
- Nói thật đi,anh nghe : Chừng nào em bỏ anh ?
Em tròn hai con mắt . Em sờ vào trán anh :
- Sao nói gì mà kỳ ?
Nói toàn chuyện xúi quẩy .
- Chừng nào bỏ anh , nhớ báo trưóc chừng vài tháng nghe .
Nghe thấy mà tội .
Ai ở hồi đó cũng bỏ rơi anh . Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ ..... ?
Khi mình rời quán nước, anh dắt em qua đường đông xe . Hai đứa ngó lên những dàn đèn trang hoàng mùa giáng sinh . Đi ngang nhà thờ, thấy còn mở cửa, anh kéo vai, nói nhỏ :
- Lâu quá rồi, đã không vào nhà thờ . Em có tiền lẻ không ? Đưa cho anh mấy đồng để mua đèn cầy cầu nguyện ...
Em gật đầu , thắc mắc :
- Anh sẽ cầu gì, anh ?
- Hỏi thấy ngộ ! Cầu cho em đừng bao giờ bỏ anh . Vì ......
Em chơm chớp mắt, móc bàn tay anh đang thọt vào túi quần trốn lạnh để nắm lấy , em nói rất nhỏ như chỉ đủ một mình em nghe :
- Nếu anh cứ dịu dàng mãi như thế này , nếu anh đừng trở chứng du côn như thời sinh viên ấy, em sẽ không bỏ anh .
Dường như anh đoán, anh nghe đưọc câu rù rì ấy , anh ghì vai em :
- Thôi . Khỏi tìm tiền lẻ nữa . Anh ký cái chèque cho nhà thờ cũng đưọc - em . Lâu lâu, anh nghĩ mình cũng nên từ bi bất thường .
Em cười dòn tan . Em thấy anh chợt dịu hiền và trở chứng " ngu " một cách bất thường .
( Hình như khi yêu ai, người ta bị ngu đi ? )
đăng sơn.fr
* ...( Viết thêm để ngủ ngon :
Tuyết còn rơi ngoài cửa sổ . Em tắt ngọn đèn đọc sách và cười hí hí kiểu mình ên khi nghĩ đến cái ngu của anh )
.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire