Chôm là tiếng lóng của dân giang hồ, đạo chích .
Ai cũng biết là như thế vì quá đơn giản . Chữ " C " to tướng như thế cũng có nghĩa là
" Của Chùa " - Và ta cứ tự tiện chôm về nhà làm của riêng và hí hửng với thành tích đã Chôm Chỉa .
và em đã chôm những gì anh đã viết , đã chụp .
Là một kẻ mê ảnh và mê bộ môn nhiếp ảnh từ khi còn áo trắng , nên anh thích lang thang tìm ý tưởng để bắt ánh sáng .
Anh đã lê lết khắp nơi , có khi đến 1, 2 giờ sáng để chơi nghịch với nhũng thứ ánh sáng ...
Ngày xưa ấy , để có thể lấy visa ra ngoại quốc, mẹ anh đã phải " cống hiến " những cái máy ảnh của cải của cha anh và anh đã khóc khi nhìn thấy sự chia lià ...
Vì, anh biết là trái tim và tâm hồn của cha anh đã trọn vẹn nằm ở trong lòng những cái máy ảnh vô tri giác ấy .
Anh đã bật khóc như đứa trẻ mất quà .
Anh đã giận dỗi với những hàng lệ nóng .
Khi sang xứ người . Với những đồng tiền đã dành dụm được khi vừa đi làm, vừa đi học ,anh mua cái máy ảnh đầu tiên , khi rời cửa tiệm, anh cũng đã rơi nước mắt khi nghĩ đến cha của mình đã khuất bóng .
Ở thứ ánh sáng đầu tiên ngang một khu phố, anh đã xúc động khi nghĩ đến cha mình ( người đã say mê với một bờ vai, một ánh mắt của những ca sĩ mà ông đã chụp )
Và những lần chụp ảnh ở một màu nắng, màu mưa , anh hình dung đến ánh mắt và nụ cười rất đàn ông của cha .
Ngày thứ sáu, hôm kia . Anh sắp xếp công việc, nhảy lên chiếc tàu điện rất sớm và lang thang .
Anh hỏi thăm ngõ vào công viên của toà thị sảnh, nhìn những ánh nắng từ cành cây mùa thu lưa thưa lá, , anh đã làm bạn rất lâu với cái máy ảnh .
Anh đã chậm rãi, nhẹ nhàng đến đằng sau lưng một vài người tình ngồi bên nhau và họ không thấy sự hiện diện của anh .
Những bàn tay trong bàn tay, những cánh vai cạnh cánh vai ấy đã làm anh ngây ngất .
Hình như cha anh đã nói với anh lúc anh chọn một góc độ ánh sáng :
" Con hãy diễn đạt bằng tâm hồn với ý nghĩ thật nhất của mình .... "
Có phải là một trong những cành lá đã rụng cành rơi xuống mặt nước giữa trời xanh ?
Có phải là bờ lưng của hai người không hề quen biết đã ngồi trên những băng ghế dưới nắng ấm ở công viên nhìn vào một thương xá ?
Lúc ấy - anh không còn là anh . Anh biến thành một khoảng nắng rất vàng, rất xanh , rất dịu dàng như một khoảng ánh nắng đậu lại trên cành môi em .
Anh nghe tiếng em cười . Tiếng cười dịu dàng của thứ âm thanh mà anh biết đã không bao giờ chụp được từ âm vực của tiếng nói và tiếng động ở khoảng gần , xa .
Anh không bao giờ sẽ là một Thái Phiên , nhiếp ảnh gia nổi tiếng .
Anh chỉ là anh , với tất cả những vụng về cần thiết để mình chỉ là mình .
Và từ đó, khi tắt máy ảnh, đóng ống kính, anh trở về với nguyên vẹn là mình ( Với những bức thư tình ngắn - và dài nhất thế kỷ )
Bằng cách ấy - anh có em .
Và bằng chừng ấy, em cứ việc " Chôm " những gì anh đã chụp .
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire