.
Ở hộp thư sớm nay ,
tôi lại nhận được những bài thơ của em .
Không một lời thăm hỏi .
Không một lời nhắn
Khi không có gì vui thì tôi bấm vào nút XÓA
Và giữ lại một tấm ảnh 2 đứa bé sau những bài thơ quạnh hiu :
*
Em biết chứ ?
Ở ngoài đời sống quá khô khan này, tôi luôn có 2 , 3 bộ mặt . Tôi thử viết văn , làm thơ để làm dịu đi những khúc mắc , những bộ mặt nạ của người với người .
Giữa văn xuôi và lời thơ, tôi nghiêng về văn xuôi để làm mềm đi những dịu dàng rất cần thiết . Khi em nhìn kỹ vào tấm ảnh đã tải ở trên, phía bên tay trái - Em thấy gì không ?
-- Con bé cầm con gấu, con thỏ khi nắm lấy bàn tay thằng bé ấy giữa trời ấm nắng .
Đó là trong những hình ảnh mà tôi rất thích sau khi đã thu xếp thì giờ sau những bận rộn của đời sống cơm áo gạo tiền . Khi tôi đi dạo chỗ này, chỗ kia, tôi hay ngắm nhìn những đứa trẻ ngây ngô lũng đũng đi cạnh cha mẹ ông bà . Ánh mắt chúng có điều ngây thơ ngộ nghĩnh mà tôi đã mất đi theo năm tháng .
Bây giờ , tôi làm đàn ông - Vững và có khi không vững .
Tôi biết rõ là tại sao mình viết với những tâm trạng khác nhau . Có khi viết rất cứng , rất đểu cáng ( giọng bắc kỳ ! )
Em và tôi ?
Ta chẳng có điều gì giống nhau .
Nếu cần có một người đi bên cạnh, tôi biết mình chọn gì .
Thôi mà em . Làm thơ để làm gì ?
đăng sơn.fr
....
.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire