samedi 10 octobre 2015

... Viết ở một Tuổi Nào ( ? )

.









Viết ở một Tuổi Nào ( ? )


----------------------------------------




Cậu rất trẻ đã góp ý :

'' ...

Chú yên tâm, cháu vẫn luôn theo dõi văn của chú. Mỗi người đều có tư tưởng khác nhau và mỗi thời kỳ cũng có mỗi tư tưởng khác nhau. Ở thời kỳ còn vất vả, người ta thường

chạy đôn chạy đáo để sống. Ở thời kỳ ổn định, người ta lại nghĩ tới văn học nghệ thuật.

Cháu luôn theo dõi bài của chú, vì khi 30 - 35 gì đó, cháu sẽ viết như chú đấy "

by Nghĩa Võ Đang- VT





.....



Bây giờ là tháng 10 , gần hết năm rồi theo cách ngày theo ngày .

Đọc những dòng chữ trên của cậu trẻ, tôi muốn giữ lại vài điều để viết - Viết thật tình giữa đạm chất của ngọt ngào, chua sót và pha chút cay - đắng :


Đành rằng mỗi người đọc , mỗi kẻ cầm bút có ý tưởng rất khác nhau và tùy theo quan niệm riêng của mình .

Ngày xưa, thời tí nị , tiểu học , cầm bình mực và vác cặp đi học , tôi hay để ý những cảnh vật chung quanh mình : Thằng nhóc kia bị cái tát tai của ông bố trên lối đến trường, bà mẹ kia làu nhàu rủa xả đám con lê thê, lếch thếch , tóc tai bù xù vì đã quậy phá, đánh nhau ngoài sân trường . Mỗi ngày là mỗi cảnh nhin thấy và giữ lại cho dù là trí nhớ có thể bị chật chội như cái nhà kho chất đồ phế thải .


Rời trung học ( để tập tành làm người lớn ) tôi giữ lại thêm hình ảnh của vài con đường có lá me rơi và bắt gặp mình buồn bã kỳ lạ khi nhơ nhớ đến một ai đó .

Ai đó có tà áo trắng , có tóc dài lưng chừng ngang vai và tập vở trên đường mình đi ngang .................. Đã tìm cái quán nước để ngồi đọc những quyển sách đã vac theo từ lúc chọn mua ở một vỉa hè bán sách . Lật đọc một trang viết và choáng váng .

Choáng váng ở câu : 
1 - Văn là người .
2 - Nghệ thuật khó có thể nuôi cái bao tử, nghệ thuật chỉ để làm đẹp cho cuộc đời tí đỉnh mà thôi ..



Đã có những lúc, tôi hình dung ra kẻ làm thơ, nhà văn là những người phong nhã khi đọc văn thơ của họ ( kể cả những tay nhiếp ảnh gia, họa sĩ, nhạc sĩ sáng tác )


Họ là ai ? Sau những tác phẩm của họ, họ sống thật ở đời thường ra sao ?


Tôi mỉm cười và tránh không đặt những câu hỏi về họ nữa .


Lạ !



Có lần , một tiểu thư ở SaiGon đang bõm bẽm tập tành viết văn tâm tình và đưa ra một nhận xét :

- Em để ý thấy phần đông các nhà văn là nhà giáo ......


Hơ !


Nhà giáo , bác sĩ , kỹ sư thì đã sao ? Có những kẻ mệnh danh vỗ ngực xưng là trí thức cổ trắng nhưng rất bẩn một khi rời những trang sach giáo khoa từng chương của chúng ....






Vì thế, tôi thấy chúng và có chủ đề mang tên " ĐãXưaNhưBâyGiờ hoặc là " Viết Để " ở đây .






đăng sơn.fr





























Aucun commentaire: