dangson.fr |
m&tôi
em và tôi
chuyện cũ, rồi thôi
không chờ, chẳng đợi
khô lặng nụ cười
em và tôi
chỉ là thinh lặng
từ hạt mưa trôi
vừa chín khoảng đời
đăng sơn.fr
LOÃNGTAN
mộtmùihươngxa
Có gì mà ray rức
Khi rời nhau lạc bước ?
Ngày rồi trôi qua ngày
Nhạt nhòa ở bên vai
Ta rồi thế,tan loãng vào không khí
Con sông nhỏ lặng lờ một câu ru
Hàng cây đứng thầm lặng hời gió thu
Có gì đâu mà ray rức cuộc tình nhỏ
Mùi ngọc lan chỉ là mùi ký ức
Nơi xa ấy trời sửa soạn vào đông
Tôi bên này,mưa nắng ngày hai buổi
Có gì đâu đáng nói cuộc tình dưng ( ? )
Dưng như thế,trả nhau về ngày tháng cũ
Cũ trong lòng - chỉ một thoáng mơ xa
đăng sơn.fr
HẠT tình
Gửi nhau hạt buồn dấu trong gói quà
Nhỏ nhoi,thật tình và có chút tội nghiệp
Tội nghiệp để mà xa
Khi giấc mộng đã qua
Gửi nhau lời thinh lặng
Cứ vậy mà lặng thinh.....
nguyễnthịLoanPhiên
_____________________________
Gửi nhau hạt buồn dấu trong gói quà
Nhỏ nhoi,thật tình và có chút tội nghiệp
Tội nghiệp để mà xa
Khi giấc mộng đã qua
Gửi nhau lời thinh lặng
Cứ vậy mà lặng thinh.....
nguyễnthịLoanPhiên
_____________________________
ĐỂ
có thêm những điều LặngThinh _
______________________________________
em hẵn biết là như thế
buổi sáng sẽ vội vàng qua đi
khi em tựa người vào khung cửa nhìn bóng cây khế
khi buổi sáng thức dậy,chưa tỉnh ngủ ,ngầy ngật
khi nhăn đôi mắt đẹp cố nhớ lại giấc mơ đêm qua
... ( Trong giấc mơ không đầu đuôi,gốc ngọn của em
Làm sao tôi đoán được
Có thể là một nụ hôn nhũn,mềm
Có thể là một vòng choàng êm
Êm ái như cách tựa đầu bên gối
Ở khoảng khắc vật vờ khó ngủ
Ở trang sách cố tình không đọc hết.. )
Làm sao tôi biết đuợc em nghĩ gì trong giấc chiêm bao như thế
Mộng mị chỉ là điều lập lại của đoạn phim đời ký ức
Tôi không nằm trong sự mộng mị nào đó của em
Tôi chỉ là một cơn mưa phùn có hơi thoảng của mùi Ngọc Lan
Ở một chỗ hẹn cũ mà lâu quá,em đã quên lối đến
Chỗ hẹn ấy của tôi vẫn có mùi mưa dai dẳng
Từ những bài thơ thời sinh viên áo trắng
Thời ngây ngô ấy đi ngang
Thời của một dòng sông tuổi trẻ chảy miết
Sông rồi trôi ra biển
Những mối tình ngắn ngủi của chúng mình ,ngày đó, cũng theo hàng mưa trắng trôi ra biển
Biển mặn có mùi nước mắt
Cũng có khi đắng chát như một ly rượu hạng bét trong bóng đêm đã làm ta nhăn mặt
Biển muôn đời có tiếng sóng
Cồn cào trong góc tim chật chội của chúng mình
Em quên đường nơi quán cũ
Tôi bỏ lại con tim và những luýnh quýnh không tài nào giải thích
Tất cả những rung động bất chợt ấy
Đều vẫy tay bỏ chúng mình và đi xa
Xa một góc môi êm ái lắm
Xa như đứa con đã khôn lớn để rời cha mẹ
Tình yêu nấn ná ngồi lại trên băng đá
Công viên nhìn cành lá rơi,lá
Khoảng im lìm trở lại
Yên tịnh,ả yên
Để tôi có thể ngồi lặng thinh một mình
Và viết thêm một bài thơ không giống ai cho chúng mình
Và những ngày mưa sẽ có thêm cái tên gọi mơí nhất :
" Nỗi lặng thinh ở những ngày biết mưa "
đăng sơn.fr & NguyễnDuCôn.fr
thờigian _
mai xa rời,mình ta về phố trọ
một thưở yêu người,người nào hay
có hạt gió lành lạnh tan qua ngõ
tình yêu nào rồi cũng thế - nhạt phai
mai lặng lẽ,đường mình chia hai lối
nước dươí cầu là bóng tối thời gian
người có vui thì cứ vui cho trót
nửa đời sau còn giữ lại chút tình nhau
Trần.K.Sơn
MôĩNgày _
mỗi ngày như thế
có thể giống như nhau
giật mình thức dậy
thấy mình còn sống sót
nghe nỗi lặng thinh - lặng thầm
mỗi ngày cũng theo nhau
từ góc nắng ngang đồi
từ mùi thơm của gió
mà thấy đời xa nhau
mỗi đêm tô đậm đêm
quyển sách nằm trơ trọi
in đậm một nỗi niềm
nghe thinh lặng từ em
@nguyênhạ
NGƯỢC MÙA
_____________________
đăng sơn.fr
Quay lưng từ khoảng đồi
Gió lộng gió
Mây xám đang trôi
Tôi bỗng thấy bóng tôi
Qua cánh cửa kính nhà hàng xóm nơi em ở
Cánh cổng gỗ nâu nhà em đóng kín mít
Cái hộp thư tràn ngập giấy quảng cáo
Cành cây khô trụi còn lại vài nhánh rã rời
Tôi đứng thật lâu như thế
Để biết em đã xa rờiXa tiếng cười của tôi
Xa như một ngày cũ nào đó
Tôi đã có em rồi ta quay mặt, chân rời
Nụ mắt lấy đi giọng cười ngày đó
Ta lạc hẳn nhau dưới ánh mặt trời
Bao nhiêu ngày hạ đỏ trôi ngang
Bao nhiêu muà xuân chạm mặt nhau trở lại
Bao nhiêu chỗ hẹn vắng ngắt
Bao nhiêu lần trời rụng mưa nửa chừng
Những nỗi lặng yên trở lại
Khi tôi đi ngang cánh cổng nhà em
Nhìn tấm bảng số nhà như một nỗi muộn phiền
Nằm lơ lững ở góc trống trãi trong trái tim
Cánh cửa sổ có lỗ chỗ điều han rỉ
Như giọt nước mắt tôi đang tìm đường trào ra cửa mắt
Tôi nhìn thấy mùa đông
Ở từng cánh cửa gỗ mục
Tuyết nói vơí tôi là em đã đi mất
Hơi lạnh tròn ở đầu môi nữa chừng
Rồi mùa đông cũng bỏ đi
Những ngày ngập nắng ấm tìm trở lại
Tôi vượt con dốc
Vẫn đi ngang nhà
Vẫn lặng thầm sót sa
Cánh cửa đóng - Hộp thư đóng chặt,khu vườn ngập cỏ hoang cao đến đầu gối
Tôi ngồi bệt xuống bậc cầu thang ngoài vườn nhà em
Đếm riêng cho mình bao ngày đã trôi ,trôi nghiêng
Dòng sông trong tôi cạn
đi ngang thấy bóng tôi
Người ta nói : Em đã ra đi - xa lắm !
Tôi nói vơí tôi : Tôi vẫn đợi em
Đợi em -
"Je te suivrai "
Il y a plusieurs mètres d'eau dans les rues de ma peine
Plusieurs tonnes de boue dans le flot de mes veines
La rivière charrie les fils du téléphone
Avec encore dedans mes appels qui résonnent
La pluie a délavé tous les mots que j'invente
Les oiseaux ont crié pour pas que tu m'entendes
Aux endroits où tu étais y a des morceaux de glace
Et des arbres en travers pour ne pas que je passe
Où tu iras je te suivrai
Je te suivrai...
Même quand tu auras fermé ta centaine de portes
Même quand tu auras pleuré pour les enfants d'un autre
Même quand tu auras éteint ce qui brûlait le mieux
Même si tu pars plus loin que ne portent mes yeux
Où tu iras je te suivrai
Je te suivrai...
Même au plus profond du silence
Je t'entends encore me dire
On s'approche du ciel
Nos livres fermés se balancent
J'veux pas tomber tout seul, tomber tout seul
J'veux pas tomber tout seul
Si tu veux j'aimerai même ceux qui te touchent
Ceux qui ont le goût de toi encore plein la bouche
Même ceux que tu hais, même ceux que aimes
Il y a tellement d'eau dans les rues de ma peine...
Où tu iras je te suivrai
Je t'entends encore me dire
On s'approche du ciel
J'veux pas tomber tout seul, tomber tout seul
J'veux pas tomber tout seul
Il a neigé partout aux rebords des fenêtres
De cette ville floue de ne plus te connaître
Encore combien d'hivers passeront sous ma porte
Avant qu'un jour j'ose dire que j'aime quelqu'un d'autre
Françis Cabrel
__
CÁMƠNngườiđãxata
Cảm ơn
người đã quên ta
Như mưa ướt đẫm mái nhà rêu phong
Cảm ơn để lại con đường
Hai hàng cây gió, hai hàng từ ly
@nguyênhạ
như thuở nào biết yêu
...Có lắm lúc
tôi lục lọi trong tâm hồn mình
như tìm đọc lại trang sách cũ
sách kể chuyện tình
trái tim tôi cũng kể chuyện tình
góc tim tôi có những danh từ : Em và Anh
Nắng lụa đào vương vương trên vai áo
Mưa nhạt nhoà buổi chiều đầy trên phố
Nắng hay mưa chỉ là chuyện của thòi tiết
Rung động trong lòng là chuyện của tôi
Tôi ngẩn ngơ khi thấy tôi kỳ lạ trong mắt em
Tôi thấy mình biết buồn mỗi lần rời xa em
Tôi thấy không vui mỗi khi em im lặng
Tôi làm gì có thì giờ để làm những bài thơ tình ca tụng mưa và gió
Tôi để thì giờ có đủ chỗ chứa hình ảnh em
( Khi tôi thích gọi em là ngưòi dưng
Chữ ngưòi dưng nho nhỏ,dễ thương )
Em có thật dễ thương hay không thì chỉ có mình em biết
Tôi nào có thể hiểu rõ được em
Khi đi bên cạnh em
Như đi trên bờ vực của một thế giới huyền bí
Em có thật sự là những điều bí ẩn hay không
Thì chỉ có mình em biết rõ
( Làm sao tôi hiểu được em bằng chính em ? )
Những lần tôi thừ người để nghĩ ngợi như thế
Thì ngày tháng vùn vụt trôi
Trôi như những trận mưa trộm
Ỏ cái thành phố khá chật chội này
Tôi đang lục lọi lại những ngăn kín khép cửa ở hồn tôi đó
Để viết cho bằng đưọc những dòng chữ này
À thì ra thế
À ,thì chưng hững tê tái mình !
Như thế,có nghĩa là tôi yêu em
Em ở một góc ngày phía sau lưng
Anh của một thoáng đời đã chập chùng cũ kỹ
Giữa chúng mình đã là những ngày biết mưa ,biết nắng
đăngsơn.fr và @Eve
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire