dimanche 26 janvier 2014

* kHUYA

.






  KHUYA .


__________________________________________________________






   Khi anh thức dậy  , thì đã khuya, Hình như nghe  tiếng mưa rơi .

   Loáng thoáng mưa và cả tiếng gió nữa . Căn phòngtrống trãi  cho anh cái cảm giác lạc lõng . Mở ô cửa sổ , loáng thoáng mưa rơi, loáng thoáng bóng đêm .


Em biết không ? Anh sợ nhất là giữa đêm, rời khỏi  một giấc mơ  để thức dậy như thế . Chẳng lẽ  , sẽ mở cửa ra vườn, đứng ngơ  ngẩn  nhìn, ngó mưa đêm ? Thời nồng nàn   lãng  mạn kiểu ấy  đã qua rồi .Tất cả  đều đi qua rất nhanh  để lắm lúc  tưởng chừng đời sống là  một giấc mơ .



Khuya . Ngồi ở cái xó bếp, nhìn trên bàn  bếp thấy quyển sách của Nguyễn Ngọc Tư đang nằm chờ, những trang viết của  cô bé nhà văn này đã làm  anh bao lần xúc động . Chữ đâu mà mềm mại như mùi gió trên bờ đê . Chữ có nghĩa của một  thứ tình thủy chung .   Chữ nghĩa của cô nhỏ người Cà Mâu không hề có một nỗi tức giận bực bội đánh đấm như những gì anh đã viết ....




  Anh biết  rất rõ là để có thể sáng tác, nguời nghệ sỹ luôn đi tìm chất liệu từ những xúc cảm, sự nhậy cảm từ tâm trạng của mình . Khi đọc , khi nghe  , khi xem những tác phẩm của  người khác, anh luôn đặt hồn mình để pha trộn những ý  nghĩ của cảm giác ...


Khuya nay, thức dậy, với cái cảm giác trống rỗng cần phải lấp đầy bằng một hình thức này  hay cách khác, anh mở máy, ngồi đọc  trong lúc nghe nhạc ( những tấu khúc của Giovanni Marradi nhẹ nhàng , êm ái đang giúp anh  khỏa lấp những ý nghĩ đang đuổi nhau . Có thể là rất thênh thang, rất buồn bã .


Tại sao thế ? Có gì để buồn bã hơn  ở một đời sống ? Tại sao đã có lần anh thú nhận với em  rằng :  anh là một kẻ viết buồn bã nhất thế kỷ này !



Để có thể lấp đi khoảng buồn bã ấy, anh gõ chữ rất nhanh để hoàn thành những dòng chữ này , anh gửi vào ô cửa màu xanh nhạt nơi trái tim em .  Và  anh biết rằng, sau ánh mắt vời vợi nơi buồng tim ấy, anh có một chỗ rất ấm áp nơi em .


Vì thế, ở giữa đêm về sáng, anh viết cho em . 










đăng sơn.fr 

Aucun commentaire: