.
VỀ LẠI CĂN NHÀ và Vườn Thơ .
________________________________________
Ở đây, có rõ ràng 4 mùa . Có người rất sợ mùa thu ( vì trời thấp trũng bóng mây, vì hơi ẩm đọng trên những chiếc lá vàng trên khắp chốn ) .
Cũng có người ghét muà đông lạnh cóng pha hai màu xám và màu đục - Có khi cả màu trắng ngần của tuyết phủ .
Tôi thì sao cũng được vì mỗi mùa có một sắc vẻ riêng biêt .
Thấy mình không cần bỏ thật nhiều tiền để làm bảnh, để mua những cái máy ảnh thật đắt tiền, thật nổi tiếng vì tên tuổi của thương hiệu, để đeo tòn ten trên vai và bắt gặp những áhh mắt rất trầm trồ kiểu lác mắt : " Coi kià, dân thứ xịn đi chụp ảnh "..... ( ! )
Để biết mình không cần những thứ đó, tôi lục lạo 4 mùa ở tâm hồn . Giản dị mà thôi .
Bây giờ là mùa đông , trời có ngày rất ấm với nắng lung linh, trời cũng có lúc rất lạnh lẽo . Để trốn cái lạnh, tôi mở cửa khu vườn thơ và tìm thấy một bài thơ đánh rơi từ một ngày nắng kia :
Thơ viết :
BÂY GIỜ MÙA HẠ
Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
Nơi em ở phượng cháy lòng ngõ vắng
Cái xôn xao lũ học trò sâu thẳm
Còn thảng thốt giật mình - thuở em mười lăm.
Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
Em gói ghém những mảng màu đã cũ
Vơ vội bùa yêu cho một ngày ngái ngủ
Bãng lãng - dịu êm - loang loang.
Bây giờ đang là mùa hạ ở đây
Nắng trốn mây khua bầu trời xanh thẳm
Ý nghĩ của em không lên tiếng
Thế là rơi khe khẽ xuống thềm.
Bây giờ tất thảy mọi vị mặn cho hơi thở
Đóng chốt lại mọi âm hưởng nhớ quên
Cái khoảnh khắc đón một ngày mới đến
Ngã tư này nhoà đi một cái tên…
Bây giờ từng trang cũ phát âm
Có bộ nhớ nào nhìn xuyên tín hiệu nơi anh phản chiếu
Bàn tay co ro làm sao em biết gồng lên cho nhẹ bớt
Một phần tư góc ngồi này, một phần năm cõi mắt này
Như mới chỉ hôm qua…
(Viết tặng Thầy đăng sơn) 8 juin 2012 02:39
Tôi nhẹ nhàng cảm ơn em vì tên gọi của một mùa hạ từ cái tựa bài thơ .
Không biết như thế có phải là thơ hay không hay chỉ là một trong những ý nghĩ của một ngày nắng hạ ? Tôi hay ghét người ta đặt điều lý luận ở một bài thơ và phê bình thơ văn theo ý của họ . Lắm lúc, tôi kinh hãi khi đọc và nghe những tay ra vẻ khóa cái áo mang nhãn hiệu phê bình nghệ thuật và hỉ hả trả chiếu gấm cho nhau ngồi ......
Có lần, bà nhà thơ kia gọi tôi là nhà thơ . Kinh hãi quá và tôi thấy tóc mình dựng lên , tôi trả lời : Thưa bà - tôi không phải là nhà thơ . Tôi không có cái tài vẽ tâm hồn bằng thơ , Thích chụp ảnh theo kểu tài tử lơ tơ mơ nên tôi tạm chụp hình ảnh qua chữ viết mà thôi .
Nhớ có lắm lần, vài bạn đọc đã có lòng nói thẳng với mình :
- Tôi ( chúng tôi ) rất kỵ và ghét cách làm thơ của anh .
- Ơ ơ ! Bởi vì tôi không phải là thi sĩ . Tôi không làm thơ .
Cô bạn kia chen vào, đấm đá kịch liệt :
- Kiểu viết thơ tự do của ông du đãng cao bồi lắm .
Tôi lại ơ ơ .
Chao ơi . Đã nói rồi , tôi nghịch mà .
RỒInhưthế.
Có một buổi chiều rơi rất chậm
Đôi ta đứng, lòng buồn như thế
Em không nói,ta biết gì mà hỏi
Cũ trong lòng chừng từ đó mà yêu
Có một sáng,thấy lòng mình sót lắm
Trái trên cành rụng xuống vỡ lòng ai
Ai không biết,chỉ thấy riêng mình đắng
Ai quay lại,tự thấy mình lỡ ai
Khi viết về một điều gì đó, tôi không cần phải có thứ điểm 19/ 20 hoặc là 3,5 / 20 .
Khi lững lờ hành hạ mình bằng chữ , tôi đã quên đi những người thơ danh tiếng, tôi để họ yên lành ở trang sách với hoa mộng của họ . Tôi yêu quý chữ và cách làm thơ của một Từ Kế Tường, một Nguyễn Tất Nhiên nhưng vĩnh viễn, tôi không phải là họ để uyển chuyển và bay thoát .
Tôi du thực và lang thang trên một đoạn đường khi viết :
BAY ĐI
Bay đi em
Rời buổi chiều
Mưa rưng rức lá
Lá rụng từ em
Bay đi - bay đi
Như tiếng hát biển xa
Trời vỗ về đợt sóng
Sóng an ủi tình ta
Bay đi như cánh chim biển ngày ấy
Khi Đức Huy viết nhạc buồn
Chim chíp tiếng hải âu
Từ khi lạc mất nhau
Em không trở lại
Tình cũ thế thôi
Chẳng nói nửa lời
Ta lạc tiếng cười
Ừ - Xa - xa như thế
Quán vắng lặng - biển xưa
Nói gì nói thì nói - Vui với chữ nghĩa được chút nào thì cứ vui . Vui để nhẹ nhàng cám ơn những muà đủ màu, đủ sắc ở vườn chữ .
đăng sơn.fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire