jeudi 2 avril 2015

() Thử Kiêu Căng ( La journée de l'ego )

.





Cún Rock - Usa


















. 1 .
      Tự Thú :



      Đang bị bí đề tài , mặt  mày méo xẹo  ỉu xìu thì túm được trang viết kiểu tự trào, kiểu móc lò của nhà văn David Foenkinos viết từ tháng  9. 2010 :




 Nous sommes les plus beaux ! Et nous sommes les plus forts ! Septembre devrait être le mois de notre gloire. On devrait créer une journée de l’ego. Une journée rien que pour soi. Une journée où l’on se bichonnerait. On se regarderait dans le miroir, et l’on se dirait à quel point on est grandiose. Et beau. Et intelligent. Une journée à se faire plein de bisous sur la main. Mais pour ne pas que ça tourne au ridicule, cette journée pourrait aussi être celle où l’on vante les mérites de nos proches. On s’enverrait des déclarations d’admiration les uns les autres. Je pourrais dire à ma fiancée qu’elle est très belle, à mon fils qu’il est le soleil de ma vie, à mon frère que je suis fi er de travailler avec lui, à mon boulanger qu’il fait un pain fabuleux, à ma voisine qu’elle a une façon si élégante d’appeler l’ascenseur, etc. Et je pourrais dire à ma mère qu’elle a… un fils formidable!


 

<    Mừng húm !

     Tôi thử dịch lại câu trích đoạn sau  kiểu ' Tự Nổ Mình Ên ' và tự móc lò mình của ông xem sao .




     Đây là đoạn Việt Ngữ mà ông đã có lòng viết :



 "   Chúng mình là những kẻ đẹp nhất ! Và là những kẻ mạnh mẽ nhất !  Tháng 9 này đáng lẽ phải là tháng biểu hiệu cho sự vinh quang của chúng ta . Ta nên sáng chế ra  ngày mang tên là Ngày Tự Phụ . Một ngày dành riêng cho mình . Ngày này để  mình  tâng tiu lấy mình . Mình ngắm mình trước gương và mình tí tớt thấy mình vĩ đại . Đẹp . Và thông minh . Ngày này để tự hôn hít lên  bàn tay của mình .


   Thôi mà . Để đừng tự dị hợm n
ữa , ngày hôm nay ta cũng phải dành  để khen ngợi thân nhân chứ . Mình có thể gửi đến  nhau  những lời ca tụng ...


    Tôi có thể nói với người yêu là nàng đẹp tuyệt trần , nói với con trai mình rằng nó là ánh mặt trời của đời mình, nói với anh mình là tôi rất vinh dự để làm việc chung với anh ấy, nói với anh chàng làm bánh mì là hắn làm bánh quá tuyệt, nói thêm với bà hàng xóm là nàng có cách bấm nút cầu thang máy rất lịch sự  .. vân vân và v...v


   Và tôi cũng có thể  khoe với mẹ mình là bà có .... cậu con trai tuyệt hảo  !



 ° ° °


.... Hơ Hơ !



2.
Tâm Sự :

   Nếu gặp cái ông nhà văn ấy , tôi muốn nói với ông vài điều :



     Thú thật là tôi thích cách viết của ông từ lúc tôi nhào vào tiệm sách vác quyển Délicatesse ( Điều  Tế Nhị ) của ông về và phì cười khi ông xen vào vài cái thực đơn giữa những chương viết kể chuyện tình ( tôi nghĩ là ông sành ăn và rất tham ăn )

     Điều thú thật khác là khi tôi lỡ tay bỏ tiền mua cun Dvd phim  do hai anh em ông dựng lại từ bản truyện Điều Tế Nhị ấy thì tôi thất vọng vô cùng và thấy tiếc tiền vì tệ hại 
(  Chuyện dễ hiểu thôi : Giữa cung cách viết và phim dựng lại từ truyện là 2 điều khác nhau )

 Khi đọc những gì ông viết , tôi thấy thích hơn vì ông có máu khôi hài ( dí dỏm và tế nhị )


     <  Ông có tài và ông hay giả vờ kiêu căng , tự phụ <


     Đọc ông thì thấy ông dễ mến, dễ yêu như thế nhưng chẳng biết  " cái Tôi " thường tình, thường nhật của ông ra sao ?


    Có khi nào ông bị mẹ ông hoặc bà nhà trách cứ kiểu dội nước , dập lửa giống tôi đã bị hay không ?

     Vì có vài lần tôi bị 2 nàng này dằn mặt kiểu trách móc : "    Này này !  Đậy nắp hũ, che bớt  ' cái Tôi ' lại  dùm cho thiên hạ nhờ .


          Cái Tôi to như cái đình, cái chùa kinh hoàng lắm ông ạ !

          Có những buổi tiệc giữa đinh đám , cái tôi này nghểnh tai nghe cái tôi kia đóng phim , diễn hài lại ấm ức lạ thường .

          Tôi này nghe Tôi kia nổ quá nên cũng đâm ra ấm ức nổ lại - Nổ tưng bừng toày hoày .

          Hai cái  ( giống cái ) nửa mình kia  ngồi chung bàn phải đưa mắt báo hiệu ngầm vì họ quá rành về địa chỉ và các điểm yếu của hai kho đạn phối ngẫu của mình .


         Đêm khuya, trên đường về, nàng trách cứ :

         - Phét vừa vừa thôi . Có thì nói, không có thì thôi .Em ghét sự nói quá về mình !


        - Tại nó nổ quá, mình không nổ lại, mình thiệt thòi ....


                 Sự im lặng chìm lĩm trong xe , vừa lái xe vừa nghĩ lại , thấy sự quá trớn lố lăng , quá đáng của mình .


           Mình ơi là mình ơi !    Ta là ai khi nhìn kỹ lại mình mình  ?



    ......


      Nghĩ lại . Thôi thì nên bắt chước cái ông nhà văn kia . Kên kên làm bảnh một chút cho vui . Chữ nghĩa cũng nên ngẫm lại chính mình để đời có chỗ dịu ngọt với nụ cười tự trào .





                                                                                                     đăng sơn.fr





Aucun commentaire: