dimanche 26 avril 2015

- Cảm Xúc -

.









    Viết

    và Đụng Đến Phần Sâu Thẫm .


____________________________________________






   Buổi sớm . Thức dậy và biết có rất nhiều việc cần làm và phải làm .

  Sớm để tất cả các tế bào thức dậy . Tỉnh táo sau ly cà phê sữa . Mở cửa đón gió mới và như mọi lần ở ngày nghỉ, ngồi vào bàn viết và bắt đầu  đọc . Đọc đại khái như lướt qua một vài tin tức cần thiết và sau đó bắt đầu vào một vài diễn đàn .

 Thấy gì ? Đọc gì ?

 Nhìn thoáng thấy một cái tên tác giả : San Nguyễn , như đã bao lần ghé vào đọc , cho dù là không mấy thích với cái tựa mang tên :  ' Trải Nghiệm Sợ Hãi '

   Tôi không yêu thích sự sợ hãi cho dù sự sợ hãi rất cần thiết trong bước đường phát triển về mặt tâm lý của một đứa trẻ cho cả đến lúc ngoài tuổi trưởng thành .


    Ta - con người - sợ điều gì ?

    Sợ đói khát . Sợ bị bỏ rơi và sợ cả sự thất học , thất nghiệp , thất tình và cả trăm cái sợ khác khi đã mang kiếp con người .



    Ở một người viết ( và còn rất trẻ ) họ sợ gì ?


   Trước khi đọc tác phẩm mang tên Trải Nghiệm Sợ Hãi , tôi  tìm đọc lời tâm sự của tay viết măng trẻ ấy ở : Tâm Sự Viêt Văn với 1 Kẻ Không Chuyên .


    Đã thử nhăn mặt với cái tựa có vẻ lủng củng như thế ! Ý cô ấy muốn nói gì với chữ Không Chuyên ?
 Đọc và sau đó để hiểu tâm trạng và hành trình viết của một người viết là một cái thú . Người ta hay nói : Văn là Người .

   Tôi đã đọc rất nhiều văn và những cái ' hỡi ơi ' của người . Người làm dáng , làm điệu để trang điểm câu viết , người tỏ vẻ để bọc cho mình một vài cái vẻ như cách bôi son đóng tuồng . Đã như thế ngay từ những trang viết bằng việt ngữ và pháp ngữ ....


      Đã có một câu chuyện dựng sắn trong trí tưởng, người viết sẽ viết ra sao để đụng vào cảm xúc của người đọc  ? Đụng nhẹ hay đụng mạnh ?

   Không nói về kỷ thuật viết theo kiểu chuyên hoặc chưa chuyên , khi đọc San Nguyễn kể về câu chuyện một người yêu mang thai, sắp chết, nhân vật đàn ông  mang tên " Tôi " đã vào, ôm lấy nàng và đeo vào tay nàng cái nhẫn cưới . Đứa con tượng trưng cho tình yêu ấy sẽ ra đời như bằng chứng sâu sắc nhất của một tình yêu cho nhau .


     Đoạn viết ấy đã nhắc lại cho tôi một bài hát  của Pháp lúc tôi  đang lái xe và  nàng nhà tôi đang chờ ngày sinh đẻ ....


    Anh nhạc sĩ , ca sĩ ấy kể câu chuyện đang thâu âm trong phòng ghi âm, nghhe nhà thương gọi khẩn cấp . Chạy đến bệnh viện thì họ đưa vào vòng tay một sơ nhi con gái và họ lắc đầu ngậm ngùi , người cha hiểu ra là vợ mình đã chết khi sinh nở . Bao năm trôi qua , mỗi khi nhìn con gái mình, anh nghĩ đến hình ảnh người vợ thân yêu đã lià trần . Câu kết của bài hát là : .... " Anh vẫn nhìn thấy em qua sự sống của con chúng mình "...


 Lúc ây , mắt tôi dàn dụa nước mắt, tôi phải tp xe vào lề đường và ngồi yên để khóc trong sự sợ hãi . Lỡ đó là câu chuyện của mình thì sao ? Tôi run lên , tôi quá sợ hãi . Dấu biệt cơn sợ và sự ám ảnh ấy cho đến lúc thằng bé con ra đời . Tôi sửng sờ như kẻ trúng số độc đắc , khi đếm chậm rãi ở dòng lệ đang tuôn ra ... 1 , 2 ,3 ,4 đến số 20 ( Có nghĩa là  con tôi có 10 ngón tay, 10 ngón chân đầy đủ )


 Nhìn thằng bé ngủ say với cái đầu lơ thơ có vài sợi tóc , tôi như cuồng điên với sự sung sướng , gạt lệ, phóng lên xe, tìm một cái quán vắng người, gọi ly cà phê đậm, quay mặt vào tường để đừng để ai thấy mình đang khóc .

     Và tôi viết . Không có giấy để viết, tôi viết đại lên ở một trang còn trống chỗ của quyển thánh kinh :

 ' Con yêu quý .

   Đây là những dòng chữ đầu tiên cha viết cho con ngày con chào đời ........... '



...


    Tháng năm qua đi , mình hiểu là viết để làm gì ?
 Không phung phí thì giờ để viết kiểu dửng dưng vô bổ .

 Không đọc những điều rỗng tuếch để giết thì giờ mà cần tìm đọc để ôn lại, để sống và có khi  phải  sợ hãi từ những bài viết mang nặng cảm xúc đến từ trái tim và sự chân thật nhất .


    Viết theo kiểu nào ? Thuần Việt hay viết theo kiểu bị ảnh hưởng của văn hóa quan thầy và tìm mọi cách để thoát khỏi ảnh hưởng ấy ?



    Tôi không biết câu trả lời .

  Chỉ biết là mình đọc và viết như một lời cảm ơn chân tình đến người viết đã làm mình phải rơi lệ và mình giữ lại để biết yêu văn chương hơn .






 đăng sơn.fr





  
  đối tượng - 




  --------------------------------------------------------- 



    Sung sướng khi tìm được 2 đối tượng để đọc và chia sẻ với họ . 
   Thật tình mà nói : Vì là kẻ khó tính khi đọc , tôi hay đi tìm đối tượng của mình .  Và ở một vài mạng trên Net, tôi cố tình thúc đẩy và biến  một vài đối tượng thành đối thủ của mình theo cách : Hiểu mình và hiểu người . 

    Đây là 2 đối tượng và cũng có thể là đối thủ tương lai của mình - tôi biết ... 


  1 - Xưa và Mới  : 

 Không là kẻ thích nhập bầy , phe phái cho dù là bất cứ ở đâu, tôi vẫn thích sự yên tĩnh  riêng biệt .  Tính bè phái , kéo bè là bản tính chung chung của đa số : "  Phải thuận theo tao , không theo  , có nghĩa là chống . Chống thì chỉ có chết vì lẻ loi   " ( Đa số thắng thiểu số ) 

     Những cái " tôi " kiểu đa số ấy ra sao ? 

 Dễ thấy lắm , để gặp những cái đa số đeo bảng hiệu có chữ " Tôi '' ấy , bạn chỉ cần đi một vòng, trà trộn vào những đám tiệc, chuà chiền, nhà thờ , ở những hội đoàn và bạn sẽ gặp . Họ đeo những cái bảng hiệu to lớn lắm bằng hành vi, bằng khẩu hiệu , bằng những cử chỉ và ngôn từ đầy khoe khoang . 
 Nếu may mắn , bạn có cái thẻ của  hội nhà văn , nhà thơ thì kinh hoàng lắm . Họ xúm xít nhau, trải chiếu và ca tụng nhau ( cho dẫu là có lắm lúc họ ganh tài và bêu  xấu nhau ) 

  Tôi không thích và không bao giờ có cái thẻ của các hội nhà thơ, nhà văn . Mình nghĩ gì, sống thế nào, viết ra sao là chuyện của mình . 


   Tôi thích những đối tượng mà khi họ diễn đạt, họ có 45 % sự khiêm tốn , 15 % nhã nhặn và phần còn lại là thiên tài ( bẩm sinh hoặc là vì  sự luyện tập ) 

    Ở một vài diễn đàn viết, ngoài những cái lăng nhăng loạn xà ngầu, tôi tìm được vài đối tượng và thầm lặng đọc họ . 



  Họ là ai ? 


   Không trả lời cho câu hỏi Họ là Ai nữa , tôi thử viết về một đối tượng mới vừa 18 tuổi : 


   Sau khi đọc những bài viết của cô , viết vài lời góp ý thì nghe cô thú nhận là cô có số tuổi 18 trẻ măng . Vậy là tôi bị lầm khi đọc văn phong và đoán cô ta ở khoảng 27 <  Tuổi đủ chín mùi để viết về những cái tôi ở những truyện theo kiểu Truyện Dài nhiều tập . 

 Thế ư . Vậy thì tôi tặng cô câu của người xưa : " Tài không đợi tuổi " 

    18 tuổi để đủ chất vững trãi viết về tâm lý ư ? 

    Ngạc nhiên lắm vì tôi đã có nhiều dịp nhìn thấy và chứng kiến tuổi 15/ 18 / 20 của những cô gái thời trang ăn nhậu, trưng diện, hút sách và đàn đúm để tàn phá tuổi trẻ của họ ở bên này ( đất âu mỹ ) và đến lúc cực cùng chán nản, họ bỏ nhà đi bụi hoặc tìm cái chết ..... 

     Nếu gặp cô người viết ấy thì tôi chỉ xin góp ý với cô một điều : Nhìn và thử sửa lại cái tên của chủ đề : Thay vì viết : Trải Nghiệm Sợ Hãi , cô hãy thử thêm chữ " Với " ở giữa Trải Nghiệm - Sợ Hãi , - xem sao . ? - 
    Sợ hãi là tâm trạng , nhưng sợ hãi với  điều gì ? 

   Cái cảm giác của sợ hãi đang lần lưt trải bày với những chương viết  trong truyện của cô . Cô đã có một cách dẫn chuyện không theo cách viết của đa số . 

 Và cô đang trải nghiệm cách viết . Tôi đọc và để cô tự nhiên đi tiếp câu chuyện của cô . Cô sẽ cho các nhân vật đối ứng với nhau như thế nào ? 

   Làm sao người đọc biết được .  Có thể cô sẽ làm người đọc sung sướng hoặc khổ não hơn khi cô viết cho đến lúc cô 50 tuổi ..... 

    Đó là chuyện của cô - một đối tượng của tôi . 






 2. 

   Nhắn với  Đối Tượng thứ 2 . 


 Chú đã nhận tin nhắn và đã trả lời cho cháu trai . 

 Chú ngạc nhiên khi cháu viết là cháu đã chịu ảnh hưởng cách viết văn loại ' phủi , phủi ' của chú . 

 Chú không tin vì chú đang ướt mắt vì con bé kia đã trở thành  đối thủ của chú.. 





Niềm Hạnh Phúc  
( Đơn Giản ) 








__________________________________________________ ______________________ 










Không đi tìm hạnh phúc thì mình có cách tạo hạnh phúc . 


Đừng khó khăn để chọn lựa vì hạnh phúc càng đơn giản thì càng hạnh phúc . 






Hạnh phúc khi đọc câu chuyện nhỏ xíu xiu : 







'' Tôi nhìn đằng sau lưng của ba tôi, mẹ tôi . Tôi không ghen tức khi biết cha yêu mẹ . 




Tôi có hai bà mẹ . Mẹ mới của tôi cho tôi mùi thơm của mái tóc mềm, của bàn tay và vòng tay ân cần ... Mẹ mới thương yêu tôi như mẹ đẻ tôi ra .... - Và tôi khóc vì yêu mẹ .... " 










Câu chuyện của con bé nhà văn tí hon ấy làm tôi nhớ lại ngày xưa : 




" Con bé tí nghe cha mẹ xụt xùi ngoài bếp , nghe mẹ nó nói : 


- Giữa mẹ và em làm anh khó xử . thôi, anh về với mẹ đi, anh ... " 




Bé chạy rất nhanh , nhào vào vòng tay người cha mới : 
- Ba ! Ba ! Đừng đi . Đừng bỏ mẹ con nha ba ơi ! " 




Gã đàn ông quỳ xuống, ôm chặt đứa bé, hôn lên trán nó và đàn ông ở lại . 












đăng sơn.fr 








        




          












... 





Aucun commentaire: