.
Cơm nước xong.Ngồi đấu hót,tán gẫu mãi cũng chán . ( Không lẽ bảo nhau lôi mấy cái đề tài cũ rinh rích của hàng xóm,người quen ra nói ? )
Bà bạn chủ nhà mở Tv,nhét đĩa karaoke vào máy và bắt đầu ‘’ phát sóng ‘’, bà còn trẻ,tai thính ,mắt tốt nhưng có cái tật mở nhạc rất lớn,tay chân bà lại có thêm cái tội táy máy - cứ làm
như mình là kỹ sư âm thanh thuộc loại cừ ! – Có bao nhiêu cái nút chỉnh tone bass,treble trên máy,bà vặn,bà quay tưới hột sen….Gặp cái đĩa âm thanh tồi tệ,tiếng đàn ,tiếng trống cứ choảng nhau chan chát loạn xà ngầu.
Nghĩ cũng tội nghiệp cho Vi,cậu bạn trẻ từ Paris có lòng xuống chơi với cái giọng hát khá tốt được đào luyện từ ca đoàn bên Saigon,cậu bé nổi gân cổ đánh vật hò hét đuổi theo ban nhạc gần long phổi !
Tôi hải hùng,rời mấy bài viết ở Net,hạ giọng nài nỉ bà chủ nhà :
- Bà nhà ơi ! Làm ơn vặn nhỏ ban nhạc dùm. Điệu này chắc hàng xóm gọi cảnh sát mất !
- Ông thật là khó chịu và khó ưa ! Tường dầy như thế,hàng xóm nào nghe ?!
- Khổ lắm bà ạ.Hàng xóm của bà là cái lỗ tai tôi !
Mấy người bạn khác nhao nhao đòi chọn bài hát,tôi lợi dụng sự hỗn độn,phóng đến dàn máy chỉnh lại mixage và cân bằng âm thanh…
Bà con thi nhau hú hí,tà tà du dương với một loạt ‘’ Thất Tình Liên Khúc ‘’.Nào là ….Anh Còn Nợ Em,công viên ghế đá…..Nếu mai anh chết,em có buồn không ?....Nào là …Trong cuộc tình ân hận,Tình Lỡ,Tình Khúc Buồn……….”
Nghĩ cũng lạ ! Hình như càng thất tình,càng đau đớn,người ta càng có hứng sáng tác và trang điểm hoá chuyện tình theo chiều hướng ‘’ Tình chỉ đẹp khi còn dang dở ‘’ ?!
Mở cửa sổ,ngó xuống mặt đường.Trời lưng lửng buổi đêm cuối đông,xe cộ bớt nhộn nhịp,người đi bộ thưa dần.Xa xa, ở mấy góc đèn đỏ dẫn ra mé sông,vài gã lưu linh đang siểng niểng,lừng khừng với những bước chân xiêu vẹo và hồn tôi cũng xiêu xiêu từ hai ly vang uống lúc nãy.
Đóng cửa sổ,nghe tiếng Vi hát.giọng trầm ấm :
…..hãy nói về cuộc đời
khi tôi không còn nữa
có lấy được những gì
về bên kia thế giới…Em là chim bói cá,tôi là ánh trăng ngà.
Chỉ cách một mặt hồ…..
Khỉ ạ ! Nhạc việt từ lời thơ Khúc Thụy Du buồn bã quá !
Chẳng biết cái ông nhà thơ có uống say lúc thất tình ? Mà dễ gì ruợu có thể làm người ta quên ? ( Mới đây, nhân đọc một bài viết về y học ,có một đoạn xác nhận rằng : Càng uống rượu,người ta càng nhớ trong cái say ).
.. Say em ,ta đuối cuối ly
… Càng say càng nhớ li bì nỗi đau !
Nửa khuya.Máy nóng,mỏi miệng,mọi người lục tục từ giã nhau.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.Với tay tắt máy,bà bạn bắc kỳ nhìn tôi,tia mắt hí hửng dò xét,giọng điệu kiểu tò mò điều tra viên :
- Này ! Cái ông kia.Không nghe ông hát đến nửa câu tối nay ?!
Ông đang thả hồn thơ thẩn và nh² nhố với em nào trên Net
vậy ? Nghe nói dạo này ông tí tớt, tán tỉnh du dương bằng mấy bài thơ con cóc rất da diết.Khai hết cho chúng tớ nghe xem ?
- Chúa ơi ! Xin bà tha cho.Xin đừng nghĩ bậy và đặt điều.
Thấy tôi nhăn nhó như khỉ ,Vi xen vào khi lại sát bàn.Cậu trẻ cười tươi,miệng cười rất quyến rũ :
- Có ai buồn ngủ chưa ? Nếu chưa,mình thử chơi cái trò này.Trò hỏi đáp.
Cả bọn tròn con mắt :
- Đố vui có thưởng ?!
Vi đáp :
- Không thưởng,không phạt. Đại khái có 7 câu hỏi và người trả lời không đuợc suy nghĩ quá lâu.
Mọi người đồng ý,im lặng để tập trung nghe các câu hỏi :
- Câu hỏi 1 :
• Để đi xa ( du lịch ),bạn mang gì trong cái va ly ?
- Câu hỏi 2 :
• Đến trước một khu rừng,Bạn tưởng tượng ra điều gì trong đó trước khi vào.Có do dự không ?
• Câu hỏi 3 :
• Vào sâu trong rừng,thấy một căn nhà gỗ,bạn làm gì ?
- Câu hỏi 4 :
• Rời căn nhà gỗ,bạn gặp một đàn khỉ dang nhảy nhót,bạn thấy bao nhiêu con ?
- Câu hỏi 5 :
• Khi gặp một con hổ trong rừng,phản ứng của bạn ra sao ?
- Câu hỏi 6 :
• Sau khi đụng độ hổ ,bạn bước đến gần một hồ nước,bạn thấy nó ra sao ? Cảm tưởng ?
- Câu hỏi 7 :
• Rời khỏi bờ rừng, đứng trên một ngọn đồi cao để nhìn lại chặng đường,bạn có nghĩ mình sẽ trở lại nơi đã đi qua ?
Tôi thấy cái trò chơi có vẻ hấp dẫn như một bài phỏng vấn bèn tắt computer và lắng nghe từng ngưòi trả lời.Mỗi người một ý…
- Còn anh ? Thế nào ? Vi hỏi.
Thế nào là thế nào ?
….. Hãy cho tôi một ngày đẹp để đi xa.Ngoài quần áo và vài thứ vật dụng cần thiết,tôi nhét vào valise vài quyển sách,vài tờ tạp chí. Đến trước cánh rừng,tôi tìm cho mình nỗi háo hức tò mò trước cảnh vật.
Sau khi định xong phương hướng,tôi thả chân đi dạo như một tìm kiếm và được hít thở, sống với thiên nhiên,tai nghe tiếng chim hót và tiếng gió sào sạt gió…..tôi đi vòng quanh căn nhà gỗ có vẻ quạnh hiu nhưng xinh xắn kia, đưa tay gõ cửa để xem may ra có gặp đưọc một ai,hỏi dăm ba câu chuyện gì đó về phong thổ và tìm hiểu thêm về cảnh trí….Nói lời cám ơn và từ giã.
Trên đường quanh co,chẳng may tôi gặp con hổ to tướng,chẳng biết nó đói hay no ? Nó đang vui hay buồn ? Chẳng biết nó sẽ thân thiện hay sẽ hoảng sợ vì sự có mặt bất thường của bóng người ? Người đứng yên,nhìn vào mắt vật.Không tỏ ý khiêu khích.Người và vật rình ngó nhau, ngắm chán người với bộ xương ít thịt,hổ lắc đầu chán nản bỏ đi.
Tôi mừng rỡ ,thơ thẩn ra góc bờ hồ,thong thả ngồi xuống nghỉ ngơi và ngắm cảnh,chụp hình…
Sau khi đã tội nghiệp và tận tình săn sóc cặp giò xương xẩu của mình,tôi buộc lại dây giầy để chuẩn bị leo lên ngọn đồi cao vi vu gió mát,quay đầu nhìn xuống đoạn đường và bìa rừng phía dưới.Ngắm nhìn như một lưu luyến khoảng thời gian đã trải qua.Bụng nghĩ : ‘’ Có dịp,tôi sẽ trở lại ‘’ ( nhưng lần
này ,chưa chắc chú Cọp sẽ chê tôi ! Chỉ có trời mới biết.)
Vậy thôi. Đơn giản.
- Anh hiểu ý em ? Vi cười cười.
Tôi cười cười :
- Em muốn ẩn dụ qua những câu hỏi về cuộc đời phải không ?
Giải phương trình đi.
- Đúng vậy. Đó là một trong những bài Trắc Nghiệm tâm lý đã trải qua của một thằng bạn nhạc sĩ dương cầm rất cừ khôi của em.Nó là người quá nhạy cảm và luôn muốn mọi điều đều được như ý đến độ thập toàn.Và càng muốn thập toàn,nó đã nhiều lần định lìa bỏ cuộc đời .Em đang tìm cách cứu nó.
- Cậu cứu kiểu gì ?
Vi cười hiền lành.Trong kiểu cười có cái ranh mãnh :
- Em bảo nó thử làm lại bài trắc nghiệm vừa rồi.
Câu hỏi thứ Nhất.
Hành lý tượng trưng cho cách thức vào đời.
Câu thứ Hai.
Bìa rừng là cách thức nhập cuộc với đời.
Câu thứ Ba.
Căn nhà trong rừng.Nói và hiểu về cách giao tiếp,xử thế với đời.
Câu thứ Tư.
Đàn Khỉ. Ý nói về cái nhìn về xã hội,tập đoàn ,gia đình…
Câu thứ Năm.
Hổ dữ là hình ảnh tượng trưng cho cách thức tiếp cận vói những bất trắc trong cuộc sống.
Câu thứ Sáu.
Nói về tâm hồn và cách nhìn về đời sống tâm linh và nghệ thuật để sống.Sống cách nào ?
Câu thứ Bảy.
Ví như một lời tổng kết về cuộc đời của mình khi về già.
Vi ngưng một chốc và nhìn thẳng vào mắt tôi :
- Để em mở phone cho anh nghe một đoạn dương cầm classique trong đêm của nó. Đêm nào nó cũng thức đến 2 ,3 giờ sáng úp headphone vào tai đánh đàn.Muốn em gọi nó giờ này không ?
- Không. Để hắn yên.Cho anh nghe tiếng nhạc được rồi.
Tiếng dương cầm thánh thót bên tai,tôi nhắm mắt hình dung đến bóng đêm trên phím đàn của một người cô độc.
Hình như bóng đêm tượng trưng và rất đủ nghĩa cho một khoảng đời vừa rộng lớn ,vừa chật chội ?
Tiếng đàn dẫn tôi đi sâu vào đêm về sáng.
Đêm màu trắng.
đăng sơn.fr
..
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire