vendredi 17 avril 2015

< Như Bụi Trên Sông .

.


dangson.fr






















Thời gian trôi rất nhanh .
Có cách nào làm thời gian ngừng lại ngoài cách đọc lại một vài câu thơ cũ, cũ của hắn và bạn hữu ( ? ) :



Một lần về ngược gió
Có ngờ mất nhau đâu

( Sào Phủ )



"Một lần về ngược gió"
Mà mãi mãi mất nhau
Để trọn đời đớn đau
"Một lần về ngược gió"

( HoaCúcVàng )





Hoặc thử tìm nỗi niềm thầm thầm ở một bài thơ khác , nghe sao rưng rức :


Mai về qua ngõ vắng
Gió lao xao chân mềm
Anh khuất thực con nắng
Thắp tình xưa êm êm

( SàoPhủ )


*

Đừng vội vã để hỏi nhà thơ những điều của " tại sao " và thế nào .

Hãy đi theo hắn về một dòng sông tưởng rất xa mà lại gần, gần :


" ... Anh uống dòng ký ức
Cạn vốc tay thời gian
Con thuyền giấy ai xếp
Trắng dòng sông mơ màng

Con đường xưa nho nhỏ
Của một thời hồng hoa
Trang thư tình để ngỏ
Tím màu yêu không nhòa

Mùi tóc thơm em xõa
Giăng hồn chiều thơ ngây
Dòng sông thơ êm dịu
Chảy mạch ngầm say say

Ơi người tình áo trắng
Ơi người tình văn khoa
Con đường xưa nho nhỏ
Bụi thời gian chẳng nhòa

Xếp bao nhiêu thuyền giấy
Chở tình về xa xăm
Anh xin một lần khóc
Trên tuổi đời ăn năn

Em gởi lại giọt nắng
Có phải hẹn chờ không?
Xếp bao con thuyền giấy
Để được một lần thăm

Con đường xưa nho nhỏ
Lá me bay mỗi chiều
Anh trên miền ký ức
Nhớ tình thơ bao nhiêu

Trang thư tình để ngỏ
Nhòe bạc màu thời gian
Em ơi bao mưa gió
Tình vẫn xanh non ngàn

Con thuyền giấy nho nhỏ
Chòng chành dòng thời gian
Anh mơ về xa lắm
Em cười trong nắng tràn "



.

Nếu lấy hình ảnh của sông nước là một biểu tượng , ta có thể hình dung đến một con đường có 2 nhân vật để tạo thành một chuyện tình thời áo trắng :

Hắn biết rõ chuyện xếp thuyền giấy để chở tình của mình đi là chuyện không thể tưởng . Chuyện vô lý lắm .

Vậy mà hắn vẫn say sưa trong mơ ước trên dòng sông thơ có mùi thơm của hương tóc - Người yêu nho nhỏ văn khoa của hắn đã muốn gì khi bắt quả tang sự mâu thuẩn của hắn ?
( Điều nghịch lý ấy chỉ tích tắt hiện rõ giữa 2 đoạn - nếu ta để ý kỹ dùm nàng ấy :


1. 


Ơi người tình áo trắng
Ơi người tình văn khoa
Con đường xưa nho nhỏ
Bụi 
thời gian chẳng nhòa




2 .

Trang thư tình để ngỏ
Nhòe bạc màu thời gian
Em ơi bao mưa gió
Tình vẫn xanh non ngàn



Ơi ! Tình yêu là câu chuyện muôn đời của những tội tình, tội nghiệp .


Trái tim và nhịp thở đã có 15% câu hỏi :

.
...Em gởi lại giọt nắng
Có phải hẹn chờ không?
Xếp bao con thuyền giấy
Để được một lần thăm




Nghe tiếng gió và tiếng róc rách của từng cành lá tung tăng trên nhánh sông, người ta cũng có thể làm thơ để mơ và cũng để tự ủi an mình :


Con thuyền giấy nho nhỏ
Chòng chành dòng thời gian
Anh mơ về xa lắm
Em cười trong nắng tràn



( Phải rồi - em !

Em cứ nhoẻn môi cười như những hạt nắng để làm ấm áp trái tim anh

Một ngày nào đó , nếu em rời xa , anh sẽ trở lại dòng sông cũ, ngồi xuống , xé trang giấy, xếp lại con thuyền tình, anh thả trôi trên giòng nước, thuyền giấy sẽ chuyên chở tất cả những ý nghĩ còn sót lại nơi anh về phía em : Chỗ mà thời gian có tên gọi là Ký Ức )



......




Ở một chỗ nào đó , người ta đặt để và làm thi vị hóa một mùa rất ẩm ướt có tên gọi là mùa thu .

Con thuyền giấy lờ lững ấy đang trôi về một ánh mắt thiếu mặt trời . Khi đã xa xôi thì hình như muà đẹp nhất là muà lá rơi :


Gởi cho mùa thu đi
Cái hôn còn sót lại
Của cuộc tình năm ngoái

Chiếc lá rơi trăn trối
Rơi cho mềm cội hoa

Em gom phần nắng mùa
Cài lên miền tóc biếc
Hoa vô thường biên biếc
Thôi dậy mùi trầm luân

Giữa vàng rơi khôn cùng
Tạc nụ cười trẻ dại
Mùa mùa đi xa mãi
Lưng trời có yêu nhau?

Gởi cho tình yêu đầu
Run nghẹn ngào hơi thở
Một lần về ngược gió
Có ngờ mất nhau đâu

Mình một lần ngược gió
Có ngờ mất nhau đâu

Gởi cho mùa thu đi
Cái hôn còn sót lại
Mùa mùa đi xa mãi
Nhớ yêu lưng chừng trời

( SàoPhủ )






...


Kết
:


Việc bình thơ không phải là chuyện dễ làm . 

Đọc thơ bằng cảm giác là phần việc của từng li ti xúc cảm . Cảm hoặc không cảm là chuyện riêng của mỗi tâm hồn . Tùy lúc, tùy thứ để dùng lý trí hoặc cảm tính khi yêu đương .

Không thích , không biết bình luận về thơ , tôi hay tự trách mình ướt át, ủy mị khi ngắm một nhánh sông .

Xếp tuổi dậy nằm rộng trên trang giấy
Thả đầy chữ trên mạn con thuyền tình
Tôi kể em nghe chuyện mình ngày ấy
Chuyện áo trắng mang tên ngày chúng mình

Chuyện nụ hôn len lén ở dòng sông
Chuyện bụi thời gian cố bám trên đường
Con đường ai đón, ai đưa , ai đợi
Để đôi chốc mình biết mình đã thương - ................. -

( NhánhSôngNgàyChúngMình )



                                     °0°











< Giữa Những điều Viết - Vẽ - hoặc Làm Thơ < 





Khuya . 
Sau cuộc đi dạo đêm để ngửi mùi sương lành lạnh , đọc một bài thơ của một người biết vẽ và cô đã vẽ lại cảm xúc sau khi tải lại 4 câu thơ có hình ảnh của dòng sông : 


 " Ai đó nhắc dùm tôi nhánh sông nhỏ 
Ai ấy viết dùm tên dòng thơ quê cũ ? 
Ở bên này mỗi ngày lại qua ngày 
Có khi chạnh lòng buồn nào hay  "
( đăng sơn.fr ) 



< SÔNG QUÊ MẸ 



Anh trở về dòng sông lạnh hoang vu 
Đôi bờ lau cỏ mọc mịt mù 
Đâu rồi bến nhỏ? 
Đâu rồi đò ngang? 
Mẫn ơi mẫn ! Sao mà hiu quạnh quá. 
Anh xa vắng như chưa từng ước hẹn 
Con sông buồn hiu vạt cỏ liu li 
Nước xoáy sâu âu sầu bao kỷ niệm 
Không còn nữa như ngày Anh ra đi. 


.......... 

Sông quê Mẹ bao năm oằn mình chảy 
Chở thời gian cuốn phăng bằng chứng đau 
Anh giờ lớn lên mau 
Em mỗi ngày một lớn 
Thời con tôm cái tép còn cầm cự được chăng
?
 

Thôi mà Anh 
Đâu còn đò ngang 
Đâu còn bến nhỏ 
Những trưa hè hai đứa trốn ra bơi. 

Thôi mà Anh 
Đâu còn thuyền rồng 
Đâu còn điêu chầu lý xa xưa 
Đêm tìm nhau trên triền đê huyền thoại. 


Anh phương xa vẫn mong mỏi ngày về 
Buộc mình chi những quỹ tích thềm cũ 
Hoài niệm như là cơn gió mộng 
Quê Mẹ hiền , sông vẫn chảy một dòng thôi. 
-------- 

Mẫn ơi Mẫn! 
Dòng đời thay đổi 
Cảnh còn đây mà người đã đâu rồi ? 
( Phong Phong ) 




Làm họa sĩ khó khăn lắm ! Biết là như thế khi đặt cho mình câu hỏi : " Làm sao để vẽ nên trọn vẹn những cảm xúc của mình , vẽ màu xanh xanh của bờ cỏ lau luà đuà gió ven sông . Làm sao để nhẹ nhàng trên cụm nắng đang lượn lờ trên mạn con đò ? Làm sao để vẽ bóng thời gian và những khắc khoải thương nhớ lúc ẩn , lúc hiện trong lòng mình ? 

"....Anh giờ lớn lên mau 
Em mỗi ngày một lớn 
Thời con tôm cái tép còn cầm cự được chăng?.... " 

Làm sao vẽ được những ẩn ý nói về sự thay đổi từ thời gian ? Biến chuyển nằm trong tâm tưởng khiến cọ màu ngập ngừng giữa những ngón tay để viết :... 

Thôi mà Anh 
Đâu còn đò ngang 
Đâu còn bến nhỏ 
Những trưa hè hai đứa trốn ra bơi.
Thôi mà Anh 
Đâu còn thuyền rồng 
Đâu còn điêu chầu lý xa xưa 
Đêm tìm nhau trên triền đê huyền thoại. 
Anh phương xa vẫn mong mỏi ngày về 
Buộc mình chi những quỹ tích thềm cũ 

Hoài niệm như là cơn gió mộng 
Quê Mẹ hiền,  sông vẫn chảy một dòng thôi. 


Người ta có thể vẽ nhánh sông trôi , nhưng làm thế nào để vẽ câu nói như tiếc nuối kỷ niệm ' Thôi mà Anh ' - ? - 


Từ câu Thôi Mà Anh ấy , thay vì oải mình để tự dày vò nỗi nhớ ẩn dạng huyền hoặc, mình chỉ còn cách " Viết " 

Viết như để trải lòng trên dòng sông chữ . Chữ của tâm tư để có khi biến thành những bài thơ có hình ảnh yêu thương nơi quê mẹ . 




đăng sơn.fr 













..

.

Aucun commentaire: