mercredi 28 janvier 2015

* NgàyRơiTuyết

.













NgàyRơiTuyết -




   Muà đông mặc áo trắng mới nguyên . Lạnh lắm để  gừ gừ .
Nhìn đâu cũng thấy màu của tuyết . Tuyết từ NewYork bay sang thăm  Montréral .

Tuyết phủ trắng đường đi .


Em lạnh cóng xương 

. Ào vào văn phòng, đứng cạnh máy sưởi, nhìn đống giất tờ thấy muốn lè lưỡi .
Em uể oải đến tận cùng khi nhớ lại ngày hôm kia, anh đã trù ẻo em là :  " Cầu cho bé bị ngập dưới đống tuyết , cho đáng đời bé ".


 Sao mà anh lại ác đến như thế . Tuyết đè em , lấy ai hỏi thăm anh ?


    Sao không cầu cho trời đẹp như lúc anh đi cạnh em ở phố cũ, phố xưa, xưa ?


Sao không viết bằng màu mực ấm , viết những lời ngọt bỏ chút đường như ly chanh muối ?
  Sao không dịu êm ở câu hỏi ,anh ?


    Em đẩy chồng giấy tờ qua một bên,  mở máy nghe  Adamo hát ' Tomber la neige ' ?

Nghe đến đoạn mùi mẫn , nức nở nhất . Em gọi anh : Tuyết đè em dẹp lép rồi , anh ! 
  Và em bấm chữ S.O.S !


Không thấy anh cựa quậy . Không thấy ai trả lời  gì .
  Tuyết vẫn rơi đầy ngoài đường , ngoài  các ngã phố .
Em lại gửi cho anh  3 chữ SOS .


 Nửa giờ sau, anh viết :
- Đừng đùng đùng như thế , em !
Giấy tờ nó cũng đang đè anh dẹp lép như con tép .
Anh sắp tắt thở rồi !



.....



 Em không tin lời anh nói . Anh ngầu lắm mà . Mới ngày hôm kia, anh khoe là anh có thể sắn tay áo làm đủ thứ việc . Anh khoe anh còn đủ thì giờ đi dạo phố ngắm cửa hàng và ghé thư viện đọc sách .
 Tuyết chưa đến thăm anh ở phố ấy mà .
 Anh còn sung sướng quá đỗi . chẳng như em , mờ mịt màu trắng .


  Nghe như thế, anh cười như móc lò người cầu cứu mình :
- Ráng đi . Mai mốt rảnh, anh thưởng cho .



   Chẳng biết thưởng là cái gì .
 Chẳng nhẽ anh lại viết thư tình như những gã nhà văn  hay ba xạo láo lếu .

 Trời quá lạnh, thư tình không thể nào làm mình đủ ấm .


 Giờ này, đang thèm ngồi cạnh anh . Bàn tay biết kể chuyện ấm áp .
 Giờ này  đang thèm đốt tất cả những thứ giấy tờ trên bàn giấy của anh .
 Để làm gì, anh biết không ?
-
-





 Để quên là  trời còn đang rơi tuyết .













..


2.


KhôngThểLàmNgừng
RơiTuyết .




        Anh không phải là ông trời để làm phép lạ , để làm ngừng tuyết rơi trên những con đường cuả em đã đi ngang .

Thành phố ấy có thể ngập tuyết đến đầu gối của em .
Tất cả những cửa hàng sẽ bị đình trệ trước những đám đông đang co ro chịu lạnh .
   Chỉ có điều ,  khi em về đưọc  tới nhà  với bữa ăn tối muộn, nghỉ ngơi thoải mái sau một ngày đã trắng xóa .
 Em mở máy . Nhận được  những dòng chữ này - Là lúc anh làm em ấm từ đôi mắt em .

     Chữ theo em vào chăn ấm đắp kín  ngực, những ngón chân ngo ngoe như câu cuối mà anh viết dịu dàng :

"  Bonne Nuit - em " .



   Trong giấc mơ, em thấy màu xanh của biển và ánh mắt nâu của anh nhìn em .
 Giữa khoảng khắc ấy, tuyết đã ngừng rơi .





 đăng sơn.fr