jeudi 22 janvier 2015

Hello < Bonjour

.

























 " <   Bonjour is a French word meaning "good day". <







Là kẻ dậy sớm nên lúc nào  tôi cũng yêu buổi sáng . Chỉ cần nhẹ nhàng rời giường chiếu , mơ mơ màng màng với hình ảnh nào đó còn sót lại từ giấc mơ . Khó có thể mà nhớ lại mình đã xem đoạn phim nào không rõ rệt khi ngủ mơ .

     Ánh đèn vườn bên dưới cho mình biết là trời đang lạnh lắm , những bãi cỏ giăng sương đầy ấp và màu trắng đã khoát đầy trên mui  hàng xe đậu im ỉm dưới kia .


      Pha cà phê uống với một viên đường hình vuông và tự dưng sực nhớ lại bài văn viết về cà phê của con bé  kia . Cách hành văn của nó như kiểu viết của con trai với cá tính dữ dội, lì lì . Và nó đã dùng cái lì ấy để lạng qua chuyện lạm bàn về tình yêu ....


       Đụng đậy ở góc bàn bếp, thoải mái thả ý nghĩ về bài viết ấy .Và nhớ là đã xin phép nó để tải lại bài Cà Phê Dở Ẹt vào :  Nous - Chúng Mình như một món quà văn nghệ .  Chẳng nghe, chẳng thấy con nhỏ tập tành làm nhà văn ấy  cám ơn câu nào .


       Có lẽ là ở đợt sống mới và cách suy nghĩ kiểu nhanh, gọn, lẹ và từ ngày Steve Jobs cuống quýt khênh cái Iphone, Ipad biến sang bên kia thế giới, người trẻ luôn tiết kiệm lời cám ơn ( ? ! )


    Không biết .


   Chỉ biết là con nhóc chưa có chứng chỉ nhà văn ấy giở trò vòi vĩnh :

- Thấy chú viết bài và đã được bạn đọc tặng nhiều hoa . Chú chia bớt cho cháu đi .

- ............


    Muốn viết văn và có mộng làm nhà văn thì phải biết nghe sự im lặng sau những dấu chấm dài như thế .


    Cô nhà văn dỏm đầu bị cúp điện không cần hiểu . Lại tiếp tục ỉ ôi , lèo nhèo :

- Hãy tử tế tặng bông cho cháu đi, như sự khích lệ để cháu và các bạn khác viết chứ .

- Tôi ít khi tặng hoa cho ai, nhất là tặng cho phụ nữ , cô .


   Con bé tỏ mặt giận sau khi dông dài kể về Robin de Bois ngày xưa hay làm việc thiện để cứu người nghèo khó ( Theo cô thì tôi thuộc loại nhà giàu để phải tỏ lòng từ bi và nghe lời trẻ nít dụ dỗ để tặng những đóa bông hoa ít ỏi còn sót lại của mình ở vườn văn, thơ )


    Thấy thắc mắc :  " Chả lẽ hắn định vơ  hoa để mở tiệm bán hoa ?  "


   Đành lắc đầu , kiếm cách nhỏ nhẹ :

 - Đừng kỳ kèo mà, nhóc . Ở các chỗ ấy, lỡ bạn đọc mà thấy chú chạy theo từng bài viết để tặng hoa cho Nhóc, họ sẽ nghĩ là chú đang  si mê Nhóc .Tội chú . Vả lại chú không phải là fan của cháu .


    Ở một người viết , ngoài sự kiên định để đọc và ghi nhận khi cần nắm vững một vài điều căn bản của kỷ thuật viết , tôi nghĩ là ta phải có thêm độ 61 % của sự kiên trì và lì lợm .

   Kiên trì để có thể vượt qua một khoảng khắc nản trí nào đó . Lì lợm để chọn lối đi từ cách thức lèo lái con chữ của mình .  Tất cả là sự thử thách trên con đường viết .


    Người viết khi nhận được sự khen tặng tượng trưng bằng những bông hoa  thì vui ( khi hoa bị héo theo bụi thời gian thì người viết sẽ ra sao ? Hắn phải tự khích lệ hắn bằng những động lực riêng như thế nào  ?  )


    Tôi nhất định không tặng thêm cho con nhóc lèo nhèo ấy thêm một bông hoa nào cho dù đoán là nó sẽ làm mình, làm mẫy giận hờn lắm và có thể sưng mặt cắt đứt  mọi liên lạc ( trong những ngày mưa gió sắp đến ... )


     Khi Nhóc giận chú,  Nhóc sẽ có thêm điều để viết với những ý tưởng khi khám phá thêm hương vị của ly cà phê rất đắng . Màu cà phê có thể là tượng hình của bóng tối riêng khi mình tự ngẫm lấy chính mình.



       Thời gian sẽ trôi .



     Những cánh  hoa sẽ héo úa như tình người pha giữa lòng đời . Ta có thể bật ngọn đèn để ngồi viết . Ta có thể tự mua cho mình một bó hoa đẹp và cắm vào lọ trên bàn viết . Khi viết, ta mỉm cười trong một ý nghĩ thoáng qua : " Hoa héo , tình héo , chữ nghĩa thì ở lại  "



   Làm thế nào để chữ viết ở lại chứ ?


   Có vài cách như nói câu ' Hello - Bonjour ' với ly cà phê trên bàn viết của mình .









   đăng sơn.fr

   ( ViếtĐểLàmGì  )
   











ct

















....






.  

Aucun commentaire: