.
... Người ta hay vẽ ra cho mình những điều gọi là Hạnh Phúc ( Để hạnh phúc có duyên,có nỗi mặn mà,người vẽ tô màu xanh,màu đỏ hoặc màu tím của một thời cũ mộng mơ vừa mơí lớn ) Và cứ thế,vẽ xong rồi lại mãi đi tìm .
Ngày xưa - nơi góc thành phố cũ - khi tôi rời phòng hội họa có âm nhạc,có người thầy vẽ và dạy học viên bằng trái tim và bàn tay phải còn lại của mình.Nhìn tôi lúng túng vơí những điểm sáng trong mắt bức chân dung của Claude François.Thầy cười rất hiền :
- Đừng vẽ như thế.Trong ánh mắt của người ca sĩ ấy không có màu hạnh phúc đâu ,em ...
Tôi thấy buồn,hạ cọ,thu xếp bảng vẽ và tôi còn quá trẻ để hiểu thế nào là màu hạnh phúc ,và màu hạnh phúc sẽ ra sao khi tôi học vẽ chân dung chỉ bằng cây bút chì và những cục tẩy đủ màu của mình ? ... Và từ những lần đi dạo loanh quanh,tôi tập nhìn nhận một màu nắng,một màu mưa rơi trên phố.Có những ngày rất vui bên quán nước vơí bạn bè,ngồi tán gẫu, khi nói vơí nhau về một thứ tương lai nào đó,tôi thử hình dung đến màu hạnh phúc có gói cái bao giấy tặng quà và hai chữ " cảm ơn "
Cám ơn đời sống,cám ơn một góc giảng đường và bụi phấn trắng rơi xuống từ bảng vẽ hình học.Tôi biết mình không bao giờ có được con điểm 19/20 về môn toán học.Tôi loay hoay trong giờ sinh ngữ và bắt gặp màu hạnh phúc nào đó ở những quyển sách pháp văn và anh văn.Tôi ngắm những chiếc cầu bắc ngang sông Seine thơ mộng của thành phố Ba Lê,tôi thèm cắn trái táo tượng hình cho thành phố New York để mơ có ngày đặt chân đến với niềm khát khao....
Bây giờ,đã bao năm rời xa quê,xa một quãng trời thơ ấu,xa con sông có người đã đứng đợi mình vơí bài hát buồn như tiếng " Mình Ơi " ....Đôi khi ,lái xe vùn vụt qua những con đuờng có khi nắng,khi mưa bên này,thấy mình hình như ít vui -
Lòng ngẩn ngơ,tạm ngừng xe,khoác máy ảnh lên vai,tìm cái quán vắng,lục lọi trong góc tim mình một vài điều để viết.
Và đã có lần viết :
.... "
Anh biết là những bài hát có câu " Mình Ơi...mình ơi như thế sẽ làm anh hiền hòa hơn trong một vườn hoa đầy màu sắc.Đi dạo dươí vùng ánh sáng nhẹ nhàng đó,anh sẽ có một cái bàn,một cái ghế .Ngồi xuống,lặng tĩnh để biết rằng mình chẳng thể nào viết được một ca từ cho bài hát có những câu : Mình Ơi...... "
Viết xong như thế lại sợ thấy mình bị cay mắt.Không viết nữa,mở ống kính,thử tưởng tưởng cho mình một gam màu hạnh phúc và hiểu rằng :
" Người ta có thể viết một đoạn văn và chụp ảnh theo thể cách của kẻ làm thơ...... "
đăng sơn.fr
...
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire