nguyễnTrườngAn -paris ... |
Cũng có lúc , chúng mình ngồi cạnh nhau mà không nói gì . Ngồi lim dim dưỡng sức nghe bạn bè hát , mở choàng mắt nghe bạn lèo nhèo :
- Trời ! Rên nữa lại rên , nhạc này nghe hoài thấy ớn và không nhẩy nhót được .
Phải rồi, cái ông bạn kia đang thả hồn say sưa đuổi theo dòng chữ đang nhuổm màu trên màn ảnh , ông quay lưng lại nên không thấy đưọc gã bạn này đang ngáp dài . Hắn rất sợ nghe nhạc ỉ ôi than khóc, em lìa anh, anh bỏ nhau và chúng mình chèm nhẹp giữa trời mưa - mưa . Hắn bây giờ đang hiu quạnh một mình sau vài mối tình vỡ tan nên tôi hiểu tại sao hắn ớn những bản kiểu boléro .
Nghe hắn gầm gừ : Ở đó mà cứ nhai nhạc buồn, thế nào cũng bị cái u ám buồn bã lậm vào người .
Cười nhỏ, chỉ biết cười . Chừng đó thôi như một sẻ chia khi mình không biết nói thêm điều gì .
Đêm xuống rồi ngày lên để hiểu là có những điều vui thì dễ chia , khi buồn quá thì buồn mình ên !
đăng sơn.fr
.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire