Son Dang
ds.fr |
< Bạn đang nghĩ gì - Đó là câu hỏi ở đầu trang để đăng trạng thái khi muốn tải một bài viết mới .
..
Chiều hôm qua là tiệc tùng ở nhà bạn bè đông lắm .Đông trong nhà, đông đến ngoài vườn , các bà nói chuyện của họ, đàn ông xúm nhau bàn bạc về tình hình chiến sự, tình hình bầu cử ....
Như thường lệ thì càng đông ,càng ồn ào nháo nhiệt . Khi bạn bè hớn hở tay bắt mặt mừng đè nhau ríu rít chụp ảnh thì biết là mình nên bớt cái đài phát thanh của mình lại để có thể ngắm những điều dễ thương của các bạn .
( Họ tươi tắn nhẹ nhàng nâng ly chúc nhau nhiều sức khỏe và chúc nhau vợ chồng đừng cắn nhau đùng đùng :
* Phải rồi , hai vợ chồng cũ đã rời nhau và đã lập lại gia đình mới , chồng cũ, vợ cũ vẫn trở lại là bạn bè của nhau và hai cặp mới chồng mới vợ cũ nào cũng thân thiện với nhau ....
* * Phải rồi khi hỏi cậu bạn có giọng hát rất hay và ấm :
- Em mê cái gì nhất trên đời này , em ?
- Em mê vợ em nhất !
Má ơi ! Là vợ, là đàn bà , ai lại chẳng muốn nghe cái câu như thế chứ ? )
Cả bọn xúm nhau cười hí hí như đang ở trong ngày tết ! Hai gã kia lại nâng ly :
- Mời các Mỹ Nhân .
Lâu lắm rồi mới được nghe lại chữ Mỹ Nhân - Đại danh từ nghe có vẻ kiếm hiệp . Giữa danh từ Mỹ Nhân và Người Đẹp, hai gã ấy giải thích tại sao theo một cách nịnh đầm . Ôi !
Ôi là ôi ơi khi ông bạn chủ nhà người gốc Tàu tíu tít mở máy vặn nhạc hát karaoké văn nghệ lười bỏ đĩa hát vào máy nên cứ chơi thẳng playlist trên Youtube .
Mấy mỹ nhân được ưu tiên hát trước vì mấy ông biết nịnh bà .
Mình nài nỉ ao ước nỉ non :
- Phải chi ai đó hát cho nghe bài Chiếc Áo Bà Ba ...
Vừa thốt lên như thế thì màn ảnh nhảy ngay đến bài nhạc của Trần Thiện Thanh .
Ôi oi , cô đàn bà người miền tây cầm micro hát :
...
Em xinh tươi trong chiếc áo bà ba
Em đi mau kẻo trễ chuyến phà đêm
Qua bến Bắc Cần Thơ
Nhớ kỷ niệm xưa nông xuồng đêm trăng tỏ
Em gái Ninh Kiều tóc dài chấm lưng thon
Đất nước mình đây dẫu xuồng ghe bé bỏng
Mà không thôi nhớ thương nên đầy vơi.
Dẫu qua đây một lần
Nói sao cho vừa lòng
Nói sao cho vừa thương...
....
Ôi !
Chao ôi , mắt mình rưng rưng - Sao muốn khóc vì nhớ quá quê mình .
Chao ôi , nghe cho rõ lời bài hát kià .
Sao mà cái thằng mình đã đi quá xa quê mà lúc nào nghe nhạc theo điệu hò mộc mạc nói về quê mình , lúc nào cũng ray rức .
Rưng rức khi có thêm bài : Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè ....
Rồi cô kia lại hát bài Em về Kẻo Mưa .
Nhìn lên màn ảnh thấy bến đò , thấy sông nước luà đuà gió với lục bình trôi ....
Lắc đầu rồi lại tự gật đầu lẩm cẩm : Mình làm cái gì ở bên này Sơn ?
Đã lắm lúc ôm gọm nỗi nhớ quê âm ỉ trong lòng , hỏi lại chính mình : Người đã làm gì được cho đất mẹ sau những bài viết nặng trĩu ?!
Biết rằng khi xa quê nhà , mỗi người đều ôm giữ những hình ảnh riêng của quê hương .
Hình ảnh về quê hương của chính mình không phải là những con đường Sài Gòn ngộp ngạt với không khí nóng bức và tiếng động cơ vay hãm hai tai . Không phải là những chiếc xe gắn máy leo cả lên lề đường và khung cảnh chen lấn nhau .
Không mà < Không phải là từ con đường đi bộ khu Nguyễn Huệ để đẩy cửa kính sáng rực đèn vào khu thương mại đẳng cấp và những thứ hàng hóa đắt cắt cổ của thương hiệu .
Không !
Không nên là hình ảnh gã làm nhà băng ăn mặt bảnh bao ngồi ăn sáng ở hàng cà phê bên đường và sau đó, túm cái bao giấy đựng bánh ném thẳng ra mặt đường xe chạy . Không phải là những kẻ ra thăm Hồ Tây để thoải mái xả rác hoặc là vạch quần đái thẳng xuống mặt nước .
Những ngày trở lại SG và sau đó trốn chạy những thứ quá náo nhiệt ồn ào , đáp chuyến xe đò đi miền tây , miền trung tìm những dòng sông, những nón lá, áo bà ba , đi bộ rất lâu ghé thăm khung cảnh chợ búa ở đây đó .
Ghé Phan Rang, Phan Rí, Phan Thiết, Bến Tre, rời mắt khỏi cái máy ảnh , vẫn nghe một tiếng nói thầm thầm nào đó :
- Thấy thưong cho quê mình không ?
Thương thì phải Làm Sao để mảnh đất của quê mình không bị lọt vào tay ngoại bang ?
Những câu hỏi vẫn luôn đi tìm vài câu trả lời .
Nghĩ gì - Làm gì làm hai điều khác nhau .
Vẽ mà may được chiếc áo bà ba và mặc áo với sự trân trọng là điều cần thiết .
đăng son.fr
...
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire