...Ở một người viết rất phóng khoáng , còn trẻ và sống ở xứ ngoài , cô tâm tình :
"" ... Văn chương là một cách để hiểu nhau hơn bằng nỗi đau khổ, sự tuyệt vọng và cả niềm tin tự tìm thấy ở chữ nghĩa, sự cô độc của loài người.
Đọc bài cô đã viết :
*
thoát khỏi thế giới này
Như Quỳnh de Prelle ♦ 3.11.2016
Chạy trốn khỏi thế giới là chạy khỏi màn hình của Macbook, chạy khỏi Iphone luôn cập nhật nhất, chạy khỏi iPad. Thoát ra khỏi mặt đất này là thoát khỏi mạng xã hội facebook, blog…. Không ở đó, không thấy trào lưu, không thấy tranh biện, không thấy cãi cọ. Ngồi nhìn cơn mưa, thanh thản diệu kỳ. Mưa lấp lánh trên ô cửa kính và in vào ánh sáng của đèn đường chiếu vào bên trong chiếc xe oto đang đứng đợi ngoài cửa. Thế giới thuộc về tự nhiên, sự tồn tại vốn có. Không lên gân, không gào thét. Không dạy dỗ, chửi bới. Không lấp liếm, giả vờ.
Chạy trốn được bao lâu, 1 ngày, hay 1 giờ, hay 1 tháng, hay 1 năm. Không ai biết nhưng khi nhìn thấy mình thoát khỏi ra sự ồn ào, khuếch đại, khuyếch đại cả linh hồn, cả tâm linh thì cuộc đời đơn giản biết bao. Như người đàn bà bỏ tấm khăn trên đầu, lấy chồng là một anh chàng bán trái cây, mà sao người ta yêu nhau đến vậy, người ta cần nhau đến vậy.
Thế giới quá nhỏ trên mạng xã hội nhưng lại quá ồn ào, quá ác liệt, quá nhẫn tâm. Thế giới ấy không buông tha ai, nghi kỵ nhau và giành giật. Khi sự tử tế trở thành hiếm hoi, thì cơ hội lên ngôi dành cho những kẻ nhân danh elite nào là đẳng cấp, nào là đại diện… mọi giá trị còn nguyên đó, nhưng mọi thứ đã thay đổi cách tồn tại, cách trình diện.
Người ta không thể sống thiếu bầu không khí của thế giới ấy. Người ta cần nó, nghiện nó như người nghiện ma tuý. Ở đó, người ta thấy mình, thấy ảo tưởng và những mơ hồ không rõ nghĩa nhưng êm đềm mà lớn lao. Người ta thấy mình trở thành người hùng của thế kỷ nào đó mà hiện thời là thế kỷ 21 họ quên đi rồi họ quay ngược lại thế giới văn minh đang tồn tại, lên án và láo xược như những kẻ sỹ thất thế, ta là thế giới, ta là tất cả ở những thứ mù mờ, lắp ghép không đầu không cuối.
Sự nương tựa nhau ấy trở thành sức mạnh không biên giới của những cái click và đôi bàn tay trên bàn phím, trở thành tội ác, sự huỷ diệt không cần súng đạn, bom bi.
Không thể thoát, cứ chống lại những tồn tại có nghĩa như vô nghĩa. Loài người như những tội đồ triệt tiêu chính đồng loại bởi những thiên kiến, phân biệt. Tôn giáo của những kẻ ấy không phải tri thức tiến bộ của nhân loại mà là sự chắp ghép lở loang trên những bức tường thời đại của sự không tưởng, không chấp nhận thực tại, không chấp nhận thân phận, trật tự phân chia.
Những cửa sổ được đóng lại bởi dấu x và cũng mở ra bởi những dấu . trên site. Sự đóng mở tạm thời. Sự tồn tại vĩnh viễn bao lâu, tuỳ thuộc vào may mắn của tuổi thọ được tôn vinh, được hữu ích hay chỉ cần những trò ma quái của hacker, của những bàn tay nghiến sạch bàn tay, của những bộ não IQ hơn cả EQ, nhanh hơn cả những dòng điện…
bài đã đăng của như quỳnh de prelle
( từ Tạp Chí Da Màu )
....
dangson.fr ( c ) |
Đào Thoát
Hiểu theo một nghĩa nào đó : Đào thoát là chạy vắt giò lên cổ từ một cách của 36 kế ( Tẩu vi Thượng Sách )
Ở một lúc nào đó , tôi thấy mình yếu đuối và e ngại vì sợ . Rất sợ những khoe khoang lớn lối , sợ một cái đám đông đang rầm rộ chạy theo phong trào vì những cung cách quảng cáo hoặc bị thao túng của giới báo chí ( Những kẻ sống bằng nghề chụp ảnh, chụp hình tượng và bán giấy báo ...)
Khi thấy những bản tin la ó ầm ĩ ở đài phát thanh, thấy những hinh ảnh được chiếu đi, chiếu lại trên màn ảnh đến độ có thể bị ám ảnh , tôi phải tính đường đào tẩu .
Chạy đi đâu để thoát câu lưới trời lồng lộng ?
Đến một ngả đường nào để không vấp vào một nhóm người không còn gần gũi nhau bằng mặt đối mặt nữa ? Hình như từ khi có Internet < Mạng nối Mạng < Người ta sợ bị lẻ loi , bị tách lià nhau nên phải sáng chế ra cách tìm nhau ở mạng .
Ngồi cạnh bạn bè , ngồi trước mặt người yêu cùng bàn, những ngón tay và những cái đầu rất sợ cô đơn ấy nhìn châm bẩm vào cái màn điện thoại di động và hai ngón tay bấm bấm lướt lướt .....
Ta thường thấy như thế ở một cái nhà hàng ở quận 1, quận 2, 3 gì đó ở SàiGòn hoặc ở tất cả những nơi khác : Chàng và nàng ngồi trước mặt nhau , gọi đầy thức ăn và lạ kỳ : 2 người chẳng ai nói gì với nhau , ăn uống cầm chừng vì họ quá bận rộn . Nàng hí hoáy dò màn ảnh và hai ngón tay chạy thoăn thoắt trên màn ảnh . Chàng cũng bốc cái alô để alô và dò tin nhắn . Nhạc trong quán đang để bài Hello . Chào em - Chào anh ....
Ở một ngã đèn xanh , đèn đỏ, ta vẫn thấy một bà mẹ , một ông bố vừa đẩy nôi trẻ băng qua đường và tay và tai mình vẫn không rời cái điện thoại ....
Trên xe lửa, xe buýt, xe đò , những cái màn ảnh vẫn làm người ta gần nhau vì sợ mất nhau , vì có những cái thống kê đã tải bài viết : 65 % người dùng alô và Fb rất sợ mất nhau và sẽ khổ sở nếu không còn được nối mạng .....
________________________________________
I Can do it .
( Phải nói thật - câu viết " I can do it " này là một trong cái khẩu hiệu đã làm tôi thích thú vì là kẻ thích máy ảnh và yêu quý lãnh vực ảnh nghệ thuật , ngày mà tình cờ dạo ngang hàng bán máy ảnh, thấy cái hãng Canon dụ khị ' .... )
Làm gì nếu mình muốn ? Thực hiện điều gì ?
Sau khi đã khá mệt mỏi , nhức đầu về tin tức - nhất là sau cuộc bầu cử ở Usa , tôi bắt buột phải chạy trốn và không bình luận gì . Ai nói, ai hò la, ai nghĩ gì thì nghĩ < Chuyện sẽ ra sao thì trái đất vẫn quay như sự thiệc ác bao tròn lấy nhau .
Tìm một chỗ ngồi khá yên tĩnh, mình có vài điều nho nhỏ như một cách đào thoát khỏi cái thế giới đang quay cuồng chung quanh : Một quyển sách với trang giấy thơm thơm . Hoặc mở cái màn ảnh có vài bài viết rất sâu lắng đầy ưu tư .
Đọc và nhẫn nha đọc . Sau đó , đi dạo và tìm những luồng ánh sáng để ghi lại từ cái máy ảnh trung thành .
Đơn giản vậy thôi như một cách đào thoát .
đăng sơn.fr
.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire