dimanche 27 novembre 2016

** Bụi của Thời Gian

.















.   ----------------------------------------------------------------------------------------------





  Từ ngày cũ  nào đó Nguyễn Xuân Hoàng viết :

 " ...    Tôi chợt hiểu.
Và tôi hiểu tại sao Phạm Công Thiện – suýt soát tuổi tôi, nghĩa là thua Mai Thảo đến một con Giáp – mà cứ mày-mày-tao-tao với tác giả Sống Chỉ Một Lần, trong khi đó thì tôi lúc nào cũng cứ anh-anh-tôi-tôi với Mai Thảo. Tôi hiểu tại sao nhà văn Nguyễn Tuân – cùng lứa tuổi với bố tôi  đã nhất định không cho tôi uống ly rượu ông vừa rót ra cho mọi người. Chỉ vì tôi gọi ông bằng bác.
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra. Là cái khả năng thể hiện sáng tạo. Là chính chữ nghĩa từ những trang sách họ mang đến cho đời sống...  "

...   "    Đời sống ở Mỹ thật tiện nghi. Tôi đủ ăn đủ mặc và tôi giàu tự do. Tuy nhiên vào những buổi sáng cuối tuần, đi bách bộ trong khu công viên Mile Square Park ở Quận Cam, tôi như thấy mình đang trở lại thời sống với cha ở một vùng núi miền Trung, và văng vẳng bên tai vẫn như còn nghe lời cha nói: “Thằng này đúng là đồ vô tích sự!”
Buổi sáng sớm rừng còn đầy sương mù, gió thổi luồn qua những vòm cây lạnh. Trên những ngọn cây cao, tôi nghe tiếng chim kêu từng hồi. Giẫm trên những ngọn cỏ ướt sương, bập bập điếu thuốc lá chưa kịp khô, tôi thấy mình già hẳn. Như giờ đây, gần bốn mươi năm sau tôi thấy tôi mới già bằng thuở đó. 

----


----
Tháng năm nằm gọn ở chữ thời gian trôi qua .
Bây giờ lại gần hết một năm nữa , ngồi nghe nhạc và đọc lại vài bài viết , đọc lại những câu ghi trong loại Sổ Tay của ông ở mỗi quyển Văn như lời nỉ non tâm tình của một người rất có " Tình " với bạn hữu từ văn chương ....



Đọc lại như một cách giữ gìn thời gian .
Muốn nói thầm thầm với người văn ấy rằng :
------ " Không phải ai cũng giữ được cái tình cho cái tình ở đời đâu . Người ta từ một cái đám đông huyên náo , họ đến nhập tiệc và quay lưng ra đi .
Có lắm khi tàn tiệc , quay đi quay lại - chỉ thấy cái bóng của mình còn sót lại trên mặt đất .
Cuộc đời và nhân thế - cũng có khi là những trò chơi tạm bợ .
Là một người đọc và kẻ hậu sinh, tôi cám ơn chữ nghĩa của ông - Một nhà văn đã có tình và đâm đà ....




đăng sơn.fr










Aucun commentaire: