dimanche 23 octobre 2016

* Viết và Cảm Nghĩ RIÊNG .

.







________________________________________________




Có lẽ , khi tình cờ liếc mắt và lỡ bộ ghé thăm trang này , bạn sẽ phì cười và có thể trêu ghẹo tôi : Cái gã nhà quê cổ điển đã nhiều lần ngồi với bạn bè và nói chuyện chống Fb làm nhiều người nhăn mặt khó chịu vì cái chướng đời của gã nhà quê .


Lắng nghe bạn hữu say sưa bênh vực chiêu trò của Fb , tôi đâm ra tức cái mình - cho dù từ năm tháng xưa , có nhiều người bạn viết , bạn đọc đã xúi tôi lập một tài khoản .


Đã nói rồi với những lần lắc đầu vì hãi sợ ....

Kinh hoàng quá khi đã thử vào những trang Fb và choáng ngợi, nhức đầu, nhức mỏi mình mẩy .

Ở một tài khoản của Fb kiểu xứ Usa, tôi sẽ làm gì, vẽ vời chiêu trò gì của chính mình ? Nhìn lại chính mình, tôi chả thấy có cái gì hay ho khi ngắm mình trong gương khi chải đầu, rửa mặt .

Gã đó ư ?

Thấy gã cũ mèm như chiếc xe hì hục leo dốc . Gã không bảnh trai như đại tài tử siêu sao của Tây, của HK, của Hàn Quốc . Gã nhà quê chỉ biết yêu khu vườn nhỏ như cái nắm tay của mình . Sáng ,chừng 5, 6 giờ, mở cửa ra vườn, lơ thơ ngắm cây cỏ và biết mình còn sống .

Mở radio, ăn sáng, nghe vài chuyện tin tức lẩm cẩm và những bản nhạc nhẹ nhàng và có khi tìm điều đọc để có thể Viết - Viết ở một thứ ánh sáng và 19 % bóng tối rất yên ả của mình .




Tôi là một kẻ rất ích kỷ và xấu tính . Ở thế giới rất phàm tục này, có khi tôi tự cho mình là kẻ hung hăng và thô bỉ và cũng có khi lãng mạn nhất thế giới .


Nếu đi tu, có lẽ tôi phải có pháp danh là Thích Đủ Thứ . Cái gì mình cũng thích . Thích lúc đi dạo ngang bờ sông, bàn tay ve vuốt cái máy ảnh với ý nghĩ nơi mình .

( Chụp gì ? Diễn đạt điều gì ? ) Tôi biết cái máy ảnh của mình không bao giờ thích kiểu Seo Phi < Tự Sướng Mình Ên < nên tôi chống Seo Phi . Chụp cái mặt mo của mình để làm gì ? Ngày nào cũng sống với cái mặt ấy , thấy mà chán .


Tôi chỉ đơn thuần là một người viết mà thôi .

Người yêu của mình có tên là NguyễnThịChữNghĩa . Nàng không giống như những người đàn bà khác . Nàng im lặng khi tôi cạu cọ xấu tính để thở than . Nàng ngồi yên như ánh nắng đi lạc vào vùng khuất tất sâu thẳm của tâm ồn và giấy mực .

Khi không còn giấy để viết trên cuốn sổ tay, tôi lên chứng ' ghiền ', vớ được chỗ trống nào còn sót lại trên quyển tạp chí hoặc quyển sách đang đọc, tôi hí hửng viết .


Người yêu của tôi cũng có thể khoe sắc diện trên cái màn ảnh vi tính và thân thể nàng là bàn phím chữ .

Nàng cùng gã viết ân ái mặn nồng theo tiếng nhạc blues - jazz từ những cung điệu trầm bỗng .

Từ nàng , tôi mong muốn cám ơn những người có lòng ghé đọc trong sự thầm lặng . Và ở đây, tôi cũng mong muốn cám ơn người bạn đời và cũng là nạn nhân của tôi .

( Chuyện dễ hiểu mà thôi vì chẳng có ai có thể chịu đựng được lâu dài một kẻ quá vị kỷ khi ngày đêm mò mẫm yêu chữ .... )


Nàng ngoài đời đã có vài lần mỉa mai gã chồng mình khi nói :

- Hứ ! Viết để làm quái gì ? Ra vườn , làm vườn, đục đẽo, dọn dẹp và làm việc nhà cửa đi . Hứ ! Cứ tưởng bở mình như nhà văn chết đói .


Hứ và hứ như thế đã bao năm tháng rồi . Và nàng đời ghen với nàng NTCN của tôi .


Thấy tội nghiệp nàng và tôi .



Ở đây - trang kỳ cục mình ên kiểu Fb , hãy để tôi xin lỗi và cám ơn người đã nhẫn nại khi chịu đựng tôi - Gã khốn nạn .



Hãy để tôi tự nhiên và đằm thắm xin lỗi bà nhà - người tôi kính trọng và yêu quý .


Lỡ ra, một ngày nào đó, nàng chán chường và bỏ tôi , tôi chỉ còn lại nàng NguyễnThịChữNghĩa vô dụng . Chữ không biết nấu ăn, không biết rày la càu nhàu nhắc nhở chuyện giữ sức khoẻ cho chồng .


Chữ viết chỉ là một nỗi lặng thầm mà thôi . Lặng yên như những ánh mắt đang đọc những gì tôi đã và đang viết .






đăng sơn.fr

dangsonfr.blogspot.com

Aucun commentaire: