vendredi 21 octobre 2016

*** Làm Sao ?

.











Hỏi ở điều ' Làm Sao ' là thấy rắc rối rồi .


Khi Rảnh Rỗi quá thì hẳn nhiên là mình phải rắc rối . Có thể viết tắt theo kiểu tóm gọn là RR .


..



Nghề và NGHIỆP .



Giữa cụm từ ấy , ta nên tách làm đôi từ Nghề và NGHIỆP ( Cái nào ra cái đó - không nên pha trộn mà toày hoày đổ đốn ! )

Nghề là điều mình đã phải học và CHỌN . Nghiệp là chuyện bất đắc dĩ như chuyện kiếp trước kiếp sau <


Ở vị thế làm cha mẹ , hẳn mình phải quan sát con cái ở sự định hướng và quan niệm của sự giáo dục từ gia đình ( căn bản ) và sự chiêm nghiệm riêng của bản thân . Ông bà là bác sĩ, kỹ sư , không có nghĩa là con cái của mình sẽ nối tiếp cái nghề . Còn tùy .

Ta không thể nào căn cứ ở bảng thống kê vì ta là bác sĩ thì con ta cũng phải là bs hay đuối đế lắm thì cũng phải là ' Cổ Trắng ' và sau đó là môn đăng hậu đối !


Đã có biết bao người đã mơ và TƯỞNG để phải là như thế .

Nếu ta thận trọng với câu ' Đời không như là Mơ ' thì ta dễ dàng chấp nhận thực tại , bằng không thì ...



1 - 2 - 3 <


Ngày nọ, tôi vào nhà tù , gặp tội nhân .


Đọc cái lý lịch của hắn - Gã da màu 44 tuổi và hết hồn vía :



' Gã là con nhà toàn làm quan lớn . Nhà có 9 anh em, chỉ có gã là ' Không GIỐNG AI ' - Gã mơ làm nhạc sĩ và giấc mơ ấy đã thành tựu cho dù cha mẹ nhăn mặt phản đối . Gã rời đất Lào, ghé Paris theo nghề lãng tử ca hát ở bến xe điện . Gặp vận hên ,đang hát với cô bạn gái dân Anh gốc Ấn Độ thì 2 tiếng hát rơi vào tai một trong những nhạc sĩ chơi nhạc cho ca nhạc sĩ Jean Jacques Goldman đang nổi tiếng của Pháp và gã được giới thiệu vào phòng ghi âm của JJG .


Goldman ( anh chàng Tây , sinh đẻ ở Hà Nội ) chọn cô ấy để song ca bài Là Bas và nhanh chóng được vào top hit , anh nhạc sĩ người Lào vẫn ngày ngày âm thầm ngồi lặng lẽ trước dàn máy ghi âm như cái bóng ma im lìm và nhìn người yêu mình bay nhảy, tiệc tùng ca hát .


Định mệnh khắc nghiệt đã nằm ở đầu mũi dao khi anh trở về nhà và đâm chết người yêu ca sĩ bằng nhiều nhát ....




Gã nhìn tôi , mắt ướt sau câu chuyện đau lòng . Gã hỏi như nói vào một khoảng trống rỗng :

- Ông có tin ở phần định mệnh không ?


Đôi bàn tay ấy có những ngón tay dài và đẹp quá ! Đẹp như tia nắng ngoài cánh cổng sắt nhà tù sẽ sau 6 năm tù tội để làm lại cuộc đời .




---------------





Bây giờ, đã 10 năm sau , gặp lại anh ở một nơi an lành , căn nhà có cửa kính rộng nhìn ra một mé sông từ khoảng đất rộng đầy các thứ được trồng trọt từ hai bàn tay đàn ông sạn sõi .


Anh rót ly rượu óng ả màu ngọc bích , mắt và những ngón tay đang ve vuốt bộ lông mịn màng của Pit , con chim bồ câu mà ngày mùa đông nào đó, anh đã nhặt và cứu nó ở sau vườn và bây giờ âu yếm gọi nó là con trai .


Thấy anh hạnh phúc, tôi hạnh phúc khi nghe anh thì thầm - khác hẳn với những ngày đã bị tù tội ấy - :

- Sông có khúc, người có lúc . Phải không ?





Gật đầu , nâng ly , tôi nhìn ra khúc sông trước vườn trồng trọt của anh, thấy luồng ánh sáng của buổi trưa muà thu đang quá đẹp . Tất cả đều hiền hòa .



Rủ anh rời bàn ăn, đi dạo bên bờ sông , bỗng nghĩ một vài điều hiền lành để viết.


Viết không phải là cái nghề và cũng không là cái nghiệp . Viết để giữ lại tình nhau cho dù là bóng thời gian qua quá nhanh .








đăng sơn.fr 

















.




Aucun commentaire: