Chưa có hột cơm nào vào bụng , đáng lẽ mình sẽ không hiền hiền .
( Nhìn đống giấy tờ là sắp no rồi ! )
Trên bàn giấy ; nhìn cái bià truyện ngắn của con bé người Cà Mau kia , lật vài trang , đọc . Thấy thương !
Bụng đói mà đọc truyện hủ hỉ đằm thắm thì sẽ no và no . Hay ít nhất cũng lưng lửng .
Làm sao để viết kiểu như thế ?
Làm sao để người đọc không ăn đúng bữa mà thấy no, thấy ấm cho dù là trời ngoài kia đang chực chờ gió bão ?
Paris không phải là Cần Thơ, Mỹ Tho ấy .
Ở Paris không có quán cê phê và ghế đẩu của vỉa hè . Không có áo bà ba với tiếng rao quà vặt .
Paris không có cái quần lãnh đen với câu hò ngày ấy của quê tôi .
Tôi đang làm gì ở nơi đây ?
Xứ không cùng màu da, không cùng văn hóa .
Quen gì mới được chứ ? Quen những mẫu tự , những messages chạy trên màn ảnh từ những ngón tay như chim chóc nhảy múa ?
Những dòng chữ , những con số không có mùi đất nắng cháy . Ở bên này , mưa nhiều quá ! Ở bên kia đang hạn hán .
Mẹ già ngồi ngó ra cánh đồng cháy khét và nghĩ đến chuyện thất muà .
Tôi mở khung cửa sổ, thèm làm mưa cho quê mẹ . Thèm trở về và ngồi im lặng , nghe mẹ quê thở than .
Có lẽ mình đang muốn khóc . Mẹ quê ơi !
...
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire