vendredi 4 mars 2016

CHIA

.














 1. Chia



    Muốn chia sẻ ở chủ đề này vài điều với bạn ( cho dù  không biết bạn là ai , ở đâu )


     Đây không phải là tiểu thuyết - cho dù là tiểu thuyết loại 3 , 4 xu . Người ta ở đời rất cần tiền để sống , cỡ như Marc Lévy hoặc những nhà  văn có tầm cỡ mới có đủ tiền để sống và viết theo số lượng số sách được bán .



     40 năm viết đã qua , ngoài  một số tiền nhuận bút quá ít từ những nguyệt san USA khi bài được đăng , tôi đã cười và xài hết vào những thứ vô bổ mà lắm khi nghĩ lại , bàng hoàng khi bà nàng nhà nhắc chừng : - Xời ! Tưởng cái gì ? Viết để làm gì ?


 Nàng là ai ?

 Nàng làm gì khi thấy hắn sáng vác ô đi , chiều vác ô về với cái lưỡi thè ra như cái cà vạt ướt nhũn mưa . Nàng ngó thấy nhà văn kia diễn trò giới thiệu chương trình, nàng khen rối rít với lời móc chồng :

- Thấy không  ? Viết văn và giới thiệu chương trình ca nhạc như thế mới là viết .



   Chưng hửng ngó nàng : Ơ hay !


      Chuyện chẳng có gì phải ầm ỉ  inh ỏi làng xóm vì dễ hiểu thôi mà :  Khi lập gia đình thì những bà vợ là những người rất thực tế . Họ muốn gì khi đi bên cạnh chàng của mình ( Của tôi . Riêng tôi ) ?!


 Cái ' Tôi ' ấy ra sao và sẽ biến thể ra sao ?


    Mở cuốn tạp chí văn nghệ ra xem , đọc  bài cô chân dài nói về đại gia của mình : Tôi hãnh diện khi lập gia đình với  anh ấy , anh mực thước , thương yêu con cái và lo lắng cho gia đình .

    Mở cuốn tạp chí ấy độ 1 năm sau , báo  đăng tin : Cô chân dài đã rời xa ông đại gia .




 Xời !

  Tôi dí  mẫu tin vào mắt nàng . Nàng  " xời " thêm câu nữa và quay vào nhà bếp để làm điều cần làm . Tôi làm gì ?



  2. Tự Ngẫm



    Mở màn ảnh sau khi đóng lại cánh cửa thư phòng . Một mình ên để ngẫm nghĩ :



   Ngày xưa , độc thân, ra trường , ra đời , tự dưng có lúc thấy mình cao ngạo ngất trời mây để có khi bắt chước mấy bậc tiền bối :   Nam trọng Nữ Khinh . Cái tao của đàn ông là số 1 - Gia Trưởng  - Có nghĩa là tôi lấy em, em lo bổn phận nâng khăn sửa túi - Em đẻ con nối dòng cho tôi và tôi là ông vua của em .


  Đi làm về, tôi phàn nàn khi thấy nhà cửa bừa bộn và tôi hét lên như ông chủ tịch nước .



 Bao nhiêu năm sau, thấy mình lầm to !

 Vì sao , em ?


 Lầm  khi  có những đêm về sáng , thấy mình cần được ủi an trước những cảnh ngộ oái oăm . Tôi cần em - thật sự mà cần . Cần em khi em không nói năng gì với hai bàn tay xoa xoa lấy bờ tóc cứng như rể tre  cuả anh  - và em thở dài nghe tôi nỉ non : Chúng phản bội anh . Mẹ anh  bỏ rơi anh, anh em của anh phụ bạc anh .....



 Tôi rên rỉ  như kép ca cải lương vì đã  cần một hơi ấm dịu dàng của mẹ tôi .

 Nàng không phải là mẹ đẻ tôi ra nhưng ....

 Từ chữ ' Nhưng ' khổ sở ấy trên đoạn đường xe trèo lên con dốc về nhà, em nghe anh nín thinh lặng lẽ khi em hỏi chuyện anh em nhà anh và em nghe anh bật khóc . Mưa hoà lệ  nóng- cháy -

Anh ! Cái thằng  gia trưởng đã bao lần bảo vệ em và các con . Tại sao anh lại khóc  như đứa trẻ bên cạnh và trước mặt em chứ ?

 Cha anh đã dạy anh : Đừng rên, đừng làm con gà ướt . Hãy nắm chặt nấm đấm , hãy  nghiến răng ăn đủ, trả đủ .




 Phải rồi . 15 tuổi , anh đã rút thắt lưng quần rượt theo từng thằng đã sĩ nhục anh ở cửa lớp trung học .

 Phải rồi , anh vác  súng rượt thằng đồng nghiệp quanh bàn giấy để nó hiểu là nó đã quá chớn khi lỡ lời sĩ nhục dân da vàng ....



 Phải rồi, anh đã quá đáng - em !


  Sáng nay, ngẫm nghĩ lại , anh thấy anh không cần là  một nhà văn khi viết .
















...
























Aucun commentaire: