dangson.fr
s ẽ c ó b à i m ớ i
giả tỷ như :
1.
nguyễnthịHơ Hớ .
Chẳng có ai có cái tên là Hơ Hớ xấu xí như vậy . Hơ hớ là tênh hênh, là mủm mỉm để khi nhìn phải bắt thèm .
Vậy mà khi gặp nàng, quen nàng sau một thời gian theo đuổi khó khăn vô cùng , tôi gọi nàng là Hơ Hớ . Nàng ngó tôi chầm chập làm như tôi là kẻ ở hành tinh nào rơi xuống . Nàng sưng mặt, dẫy nẩy .
Và nói kiểu như đang bị con gì cắn đau :
- Tui cấm ông đổi tên cha mẹ tui đã đặt cho tui .
Muôn đời, tôi kỵ con nhỏ nào xưng là " Tui " kiểu ấy . Tôi hiền lành, nắm lấy bàn tay biết gõ rất nhanh trên phím chữ của nàng , tôi nài nỉ :
- Kệ đi mà . Hãy để anh gọi em là Hơ Hớ .
- Kỳ !
Chẳng có gì là kỳ . kHi người ta yêu nhau, người ta có cả cái chục tên đặt cho nhau .
Hãy để tôi gọi em là Hớ . Nguyễn thị Hơ Hớ .
|
dangson.fr |
...
Giả Tỷ số " 2 "
Ngó hai con mắt tròn xoe của nàng con nhỏ ấy, thấy mắc cười :
Con mắt bên tay trái chèo nẹo :
- Tui thấy anh kỳ cục, anh ngộ !
- Anh ghẹo tui, anh đặt cho tui những cái tên xấu xí , thấy gớm !
- Chứ em muốn tôi phải gọi em là cái gì ?
Con mắt bên tay phải, nhướng, nhướng phát thấy nực :
- Gọi là EM đủ rồi . Em nhỏ nhắn, em hiền lành, em dễ thương .
Tôi thấy có vẻ khó khăn khi phải suy nghĩ . Gọi bằng Em thì thường quá ( Có biết bao nhiêu người đã dành cái tên Em cụt ngụt vô vị ấy ).
Không phải " Em " nào cũng giống " Em " nào .
Có những Em to lớn, nặng nề như ba bao gạo cụm lại, họ cũng đòi mấy gã kia gọi là EM - em bé bự -
- Hay là tôi gọi em là Ngộ ? Nguyễn thị Ngồ Ngộ ?
Thấy em tròn xoe cửa mắt . Thấy em muốn nực nội, muốn sưng sỉa để xấu xí như một buổi chiều gần mưa ,tôi hãi lắm .
Tôi xích lại gần em, xuống câu hò mới chớp được khi xem trên đài truyền hình của Gù Gờ .
".... Ngộ gì thì cũng là em
Dễ thương như thế thì mềm lòng anh
Mắc chi cãi cọ chuyện mình
Ngộ thì cứ ngộ để dành riêng anh ... "
Chẳng biết con nhỏ ba trợn này nghe xong có hiểu gì không, chỉ nghe nhỏ " hứ " một tiếng dài thòn với hai con mắt thấy mà ngộ .
Ự Ừ - Em - Thì tại vì em ngồ ngộ .
< giả tỷ 3 .
NguyễnthịChữNghĩa - Anh cám ơn Em .
Nếu em là ánh sáng ở bàn viết mỗi khi anh ngồi gõ chữ .
Anh nghĩ là em nghe được sự lặng yên từ những ý nghĩ trở thành ý tưởng nơi anh và hiện ra mặt chữ .
Anh dùng một phần ánh sáng, một phần bóng tối như người chụp ảnh đo độ sáng tối, nhạt đậm để viết .
Có những buổi sớm . Mưa đã rơi từ buổi đêm đầy hơi lạnh, anh thức dậy sớm, tìm nghe những bản nhạc nhẹ và anh nhớ em .
Chữ " Nhớ " không bao giờ là quá đáng khi anh định nghĩa về nó .
Hai người yêu nhau, họ rất sợ phải rời xa nhau .
Họ bịn rịn, đứng lại, bàn tay cầm bàn tay và hôn nhau . Đẹp và tội nghiệp khi ai về nhà nấy .
Có lắm lần,anh ngắm họ và quay đi với ý nghĩ rất ác tâm, ác độc như con mụ phù thủy trong chuyện Bạc Tuyết và 9 chú lùn :
" Cứ giả vờ, giả vịt cho ra cái điều . Cho chúng mình lấy nhau, cõng nhau về nhà, đẻ ra một lố con thì lại gõ nhau vỡ đầu, ê càng . Thôi, cứ để như thế mà yêu nhau, mà viết văn, làm thơ tả tình tả cảnh và ra vẻ lãng mạn ... "
Ở bên Tây, có cha nhà văn kia còn ác liệt hơn . Hắn viết quyển truyện mang tên : Tình Yêu chỉ kéo dài chừng 3 năm
.. Và đọc xong như thế thì anh chọn em làm tình nhân với cái tên là NTCN .
Như thế, tình yêu mỗi ngày nằm ở dòng chữ . Chữ bao gọn một nỗi nhớ .
Đơn giản mà thôi . Ở bàn tiệc của văn chương, người viết và con chữ chẳng bao giờ xa rời nhau .
đăng sơn.fr
|
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire