lundi 14 avril 2014

* Ô CỬA NGẬP EM







Hình ảnh đã đăng










Anh chẳng thấy có gì khó khăn khi anh dùng chữ " Ngập Em " .
Không là nước lũ để ngập em sau những ngày mưa không ng
ng rơi . Cũng không là nắng thiêu đốt để làm em nóng sốt dòn tan như cái bánh đa .


Em nghe nhạc đi, em chọn những bản nhạc nhẹ nhất, êm êm và tình nhất khi đọc những gì anh viết cho em .   Chọn dùm anh những bản nhạc có vị ngọc lan để ngọt, để ngào



   Và....

Anh đến bên em.


Anh không gõ cửa đâu, khoảng vườn tối đã chìa tay dắt anh rời tiếng gió xào xạc lá khi anh nhẹ nhàng mở cửa, anh thấy em . Mái tóc, bờ vai, màu áo . Anh nghe tiếng dương cần thoang thoảng . Có phải là dòng nhạc đến từ nhịp đập trong lồng ngực em không ?



Những notes nhạc thênh thanh . Em đang làm gì với những ngón tay đang khiêu vũ trên bàn phím ? Đừng viết thư tình cho ai - em ! ( Hãy để dành  chữ mà viết cho anh bằng ánh mắt em )


Ánh mắt em biết hỏi thầm :

- Nhớ ?

- Ừ .



Sau cái gật đầu của anh là bàn tay anh kéo em rời bàn giấy, anh bóp kh
ẽ bàn tay nhỏ nhắn và đi trở lại ra khoảng vườn đêm .


Để làm gì, em biết không ?

Em ngừng lại, nhìn xuống hai bàn chân trần, em nhìn anh ,anh hiểu là em nói gì mà . Trời đêm nay không lạnh đâu . Mùa xuân đến rồi . Vậy thì khỏi mất công đi tìm đôi giầy hay đôi dép nữa . Anh vịn lấy cánh đùi dài của em, cuí xuống cởi giầy anh. Như thế ,chúng mình huề nhau, bằng phẳng ,chẳng ai ph
ải nạnh ai .


Anh không dắt em đi xa lắm đâu, hai đứa có những bậc thềm ở đầu hè . Hai đứa để hai bàn chân sát cảnh nhau, ngón chân út của em liếng thoắng khều khuều ngón chân út bên tay trái của anh . Chúng nói gì với nhau ở những kiểu nhột nhạt ấy ?


Kệ đi mà . Ngôn ngữ của chúng nghèo nàn lắm . Chúng cứ lập đi lập lại chữ " nhớ nhau " và  " tìm nhau "   . Những ngón chân sẽ không bao giờ c
ó đủ văn phạm và ngữ vựng để mong thành nhà văn .

Anh mân mê những ngón tay thon của em và hôn vào chúng , ghé tai em, anh thầm thì . Ngắn- Gọn :


( Đừng thèm viết văn, làm thơ và viết bao cái lãng xẹt, lãng nhách, em... Em ! )


Em tìm hơi ấm  n
ơi anh ở vùng cổ áo . Chỗ không thể nào có mùi nước hoa của đàn bà .Em nhừa nhựa giọng nói :

- Chứ thích em viết cái gì cho anh  ?


- Chả cần gì ? Hãy để anh vẽ em .



Em cười rất tươi, tươi hơn tất cả cụm hoa vừa hứng sương ở buổi đêm đầy sao . Ánh trăng đã chiếu xuống một nửa khuôn mặt em . Hai đứa kéo nhau đứng dậy và như bao lần, em lắc đầu biết là em chẳng bao giờ cao hơn anh .


Em đứng trên một bậc thềm cao nhất và cố nhón chân hết cỡ để có thể nghênh mặt :

- Coi nè . Em đang cao hơn anh rồi đó .


Kệ em .

Sau ý nghĩ " Kệ Em " đó, anh cúi xuống để hôn lên bàn chân em, anh bế thốc em vào phòng khách, đặt em nhẹ nhàng trên mặt thảm dầy. Ở trên bàn , những ngọn nến gần hai cái ly thủy tinh đang chuẩn bị rình anh vẽ hình em bằng những đầu ngón tay . Anh biết vẽ mà  ( khi anh không phải nhờ cái máy ảnh đêm nay )


Hình như lúc anh vẽ em như thế, tiếng nhạc đã ngừng ở note cuối cùng để anh nghe được tiếng " ư  ư  ư... ư "  của em .





Không ai biết, ai hiểu tại sao . Chỉ mình anh hiểu . 

.




   đăng sơn.fr 











   đăng sơn.fr




Aucun commentaire: