vendredi 2 octobre 2015

* MỌT .

.













M

( Mọt )



__________________________________________________ ___________________________





Tôi chưa biết sẽ kể gì cho bạn nghe như một cách làm quen với nhau . Chẳng lẽ mình gặp mặt , đụng đầu nhau và không có gì để nói ?


Có những người nói quá nhiều, nói lèm bèm chẳng ra đâu vào đâu vì chỉ làm người khác điên đầu ...... Là kẻ thích sự yên tịnh nên tôi hay né tránh những người ồn ào như thế . Bạn biết tôi trốn đâu , ở cái xó nào không ?


May mà thời đại mới này cho tôi chỗ ẩn thân và tạm gọi là an ổn .


Thời xưa có những kẻ bị gọi là mọt sách vì đọc quá nhiều, đọc như gặm nát từng trang giấy có mùi thơm từ gỗ .

Thời mới này, tôi ôm cái máy và gặm màn ảnh : Chữ tuần tự theo nhau chui vào cửa mắt, chui thẳng vào óc và xuống bao tử . Tôi chọn được nhiều món ăn rất ngon . Bạn biết không, có ngày, tôi tham ăn quá độ , tôi ôm miết cái màn ảnh đọc liên tục, đọc để có lúc cười ồ, có lúc sướt mướt khóc còn hơn trẻ nít bị bỏ rơi .

Khi ngốn tiểu thuyết, tôi chìm hẳn vào câu chuyện , tôi quên mình là ai để có thể vui sướng hoặc đau khổ với các nhân vật được dựng nên . Có ngày, sáng uể oải thức dậy, nhìn vào gương , tôi không nhận ra mình nữa .


Trong gương, con bé ấy trò lõ giương mắt soi mói :

- Mày đó ư ? Sao bữa nay mày xấu xí như con nhỏ lọ lem trong truyện cổ tích ?!


Con mọt nhăn nhó, thè lưỡi trả lời :

- Ừ ! Tao đó . Mày mà còn chê bai gì thì tao cắn chết đó .


Con nhóc trong gương ảo gầm mặt biến đi để con mọt kia có thêm một ngày mới . 


Mọt nhỏ rời nhà, đi ngơ ngẩn, bước lang thang . Ngửa mặt , nhìn lên bầu trời xanh xanh, có lúc xám xám, tự chốc thấy mình bơ vơ . Ơi ! Ơi ! Thế mà sao đang thèm một tình bạn , ngồi cạnh nhau, nhìn nhau trò chuyện chia sẻ đủ thứ .


Ơi ! và thêm lần ơi ơi rơi vào khoảng trống không bao quanh .


Ra đứng ở bờ sông , câu chuyện ù ơi nhà quê nào đó trở lại như gió đong đưa trên tóc ngang vai .


Con mọt vô hình trong trí óc trở lại, nó nhiều chuyện đặt câu hỏi mơ hồ :


- Sống vì cái gì ? Sống để làm gì ?



Nghe nó hỏi như thế , nghe mà hoang vu phát muốn khóc thật to .





.....




Mọt lau lệ vừa kịp tràn . Tự nhủ : " Can đảm lên chứ ! Sao lại quá tiêu cực như thế ? "




Buổi tối trở về như những lần sập tối .

Mọt ngồi yên , vặn nhạc nho nhỏ, để hết tâm hồn vào bản nhạc đang nghe và mở trang sách .


Có một đoạn viết - Ngắn - Gọn :


" Sống có ý nghĩa là ý tưởng có chí hướng, có mục đích và kiên trì học hỏi "


" Viết là có mục đích từ câu viết : Viết Để Làm Gì ? "



Viết là sống . Viết thật tình và sống bằng tất cả nhiệt huyết của mình .




Và từ đó Mọt thấy mình yêu đời để vui .







đăng sơn.fr



dangsonfr.blogspot.com

Aucun commentaire: