mercredi 30 novembre 2016

..




ĐêmMuộn _________________________________

.















dangson.fr




.
ĐêmMuộn _________________________________
.........
Có những buổi tối về đêm .
Sau bữa ăn tối, hãy tạm quên những vòng tròn của thời khắc , ném mình vào một trong những thứ ánh sáng mà giữa ban ngày ta không thấy cần thiết .
Có những ngày, đời chật vật, đời cứ trôi đời .
Khi bóng tối tràn về là lúc lặng tĩnh .
Ngồi yên lắng -
Thấy mình tìm lại mình .




dangson.fr

.


---- 1000 điều nói với Em

.




 - dangson.fr




.....



Gần ngày giáng sinh, may mà còn em để anh có cái vui .
Hình như qua năm, qua tháng , anh thấy mình già đi và bi quan .


Tuần nọ . Đi dự đám văn nghệ ủng hộ chuà chiền .
Chuà có ông sư loại hổ mang ; - Hứ và Hơ !
Anh chúa ghét loại linh mục và sư sải hổ mang . Chúa ghét !
Vậy mà sau việc làm , anh đã đến vì một lý do duy nhất : Ủng hộ thằng em đánh đàn, đánh trống của mình !
.



9.30 pm .

Nhìn thoáng qua cái bãi đậu xe là biết là đêm văn nghệ bị ế .
Vào phòng khánh tiết thấy lạnh và đảo mắt đếm được chưa đến 42 mạng .


Phải rồi ! Ế là phải .
Chuà cần trùng tu và có vài kẻ còn lại để thiện nguyện .

Nhạc chơi dở ẹt .

Bà con nhao nhao đòi hát karaoké theo chiêu bài hát cho nhau nghe .
Họ leo lên sân khu và than khóc trật nhịp, trật tông .Chúa ơi ! Phật ơi !
Có lắm tiếng hát mà mình phải bỏ trốn .
Họ chờ nhuộm màu để gân cổ và liếm micro ....


Má ơi ! Em ơi !
Ngay cả cái cô ca sĩ một thời SàiGòn kia cũng hát uể oải sai nhịp .

Eo !





Sau đó là màn chơi nhạc . Thấy tội cho thằng em gồng gánh với thứ âm thanh nửa nạc nửa mỡ .

Sau màn ca hát, giải lao, cậu em thì 
thào :
- Anh thấy sao ?


Cười -

Ừ - Ừ - Vậy đó .
.................



Chẳng lẽ anh lại làm em buồn ?
Đời này có lắm cái để buồn . Anh đến với em . Và im lặng .



Đêm tháng 11 đang nhảy múa và đêm đang về sáng .
Vài ngày sau, ở Fb của em trai . Vẫn một th âm thanh lặng câm .

Phải rồi - em trai - Im lìm là phải thôi .
Fb không phải cứ hoàn toàn là khoe khoang không phải cách .

Ở chỗ anh viết- Anh dành cho em một khoảng rất lặng thinh và anh nói bằng màu sắc với em .


Có lẽ anh nên tải thêm vài bài theo kiểu viết " made in Dỏm "





đăng sơn.fr





















* Made in France

.









------------------------------------------------



Hôm kia, anh đọc nhầm bản tin rất 'Dỏm ' :



"" Đỗ Văn Trâm trước khi nhậm chức vào ngày 21 tháng giêng đã hăm he và dụ ngon ngọt :
- Apple phải từ giã make in VN và Trung Hoa để kéo quân về Usa tạo việc làm .
""

Thế là đám anh hùng bàn phím nơi 2 cái xứ ấy nhao nhao phản đối và bắt đầu ra điều khóc lóc .



- Hơ !


Nếu kéo quân về Mỹ thì giá thành của hiệu Táo Thiu sẽ rất đắt vì nhân công sẽ đắt hơn !


Ok !
Ok cả tay lẫn chân .

...


Chiều muà thu sắp sang đông đang lạnh lắm ! Ngoài khung kính mờ hơi sương .
Anh uể oải sắp xếp lại mớ giấy tờ không giống ai .


Khung cửa Fb bật đèn -

Em thắc mắc :
- Sao gửi cho anh cái link Youtube nói về mấy cáo áo nịt ngực có chất độc của bọn TQ - Made in China < Không thấy trả lời - trả vốn gì há ?

.....

Chuyện tầm phào !
Trả lời làm chi ?




-------------------------------------

Chuyện đã biết rồi mà - Em .
Chuyện của thương hiệu Táo Thiu có đắt hơn 3 , 4 lần nếu chế tạo Pháp hay ở Mỹ cũng chẳng mắc mớ gì đến anh .
Anh chỉ cần hỏi em một vài câu giản dị như sau :
* Em được chế tạo ở đâu ? < Nguồn gốc ?
** Em có biết nói tiếng Việt không nếu ba mẹ em là gốc VN ?
*** Khi suy nghĩ thì em nghĩ bằng tiếng gì . Em ?

.......................


Câu hỏi cuối - Cẩn thận vì hơi khó khăn :
-
-
Khi đọc một đề tài bằng ngôn ngữ xứ người, em có cần chuyển ngữ sang tiếng mẹ đẻ không - Và em chuyển ra sao ?



Chuyện của Gù Gờ, của Fb hoặc chuyện của những hệ thống nắm quyền nơi kinh tế của Đỗ Văn Trâm chẳng dính dáng gì đến em & anh .

Kệ mẹ nó . com -




Chuyện em đang xài cái Mac Book loại đời mới nhất hoặc cái Iphone S 9 - S10 cũng chả nhằm nhò gì đến anh .
Chỉ cần là ở 2 bên não bộ của em , có một chỗ mang tên là Made in EM .
Như lúc anh nghĩ về em với một khoảng thời gian đã đủ dài và không còn ngắn .
Sắp hết một năm mang tên 2016 rồi đó .
Anh mệt nhủn người và thèm nhìn em - Yên tĩnh ở một góc tối và anh nói thầm thầm :
'' Anh nhớ em "





Những chuyện khác - Chỉ là chuyện nhỏ thôi - em !


đang sơn.fr

( made in France )

mardi 29 novembre 2016

...... Một Nơi Để Viết

.







































-------------------------------------------------------



Để viết , chỉ có vài điều lẩn quẩn là dễ hay khó mà thôi .
Khó là cách giữ yên lặng và tìm chỗ lặng yên để có thể đẩy những cánh cửa có vẻ khép kín để khám phá một thế giới riêng của người viết , tìm  gặp họ - Trong mỗi ngỏ nghách của họ đều có một nguồn ánh sáng .
Tôi lục lạo và sợ mình bị lạc đi vài ý tưởng khi cần mở chính những cánh của của mình nên phải dùng đến chiếc máy ảnh .
Có đôi khi , có lẽ không còn gì để viết, nhìn lại những thứ màu sắc đã được ghi lại trong máy và tải rộng lên màn hình, ...
Mình khám phá ra điều mình cần viết .
Vậy thôi ......


dangson.fr



.  

** Pha màu cho Muà Đông

..

. Gần hết năm
Trời đổ lạnh .
Để tránh màu xám đục hoặc màu sương trắng , mình tìm cách pha màu để được ấm áp...
.
Đơn giản vậy thôi , từ một thế giới có chữ và hình ảnh .
dangson.fr Studio - france 2016 .

























































































.                                                                                       Boyz II Men .




dangson.fr Studio - france 2016 .





...

.............Bài cuối tháng 11 .

.





dimanche 27 novembre 2016

** Bụi của Thời Gian

.















.   ----------------------------------------------------------------------------------------------





  Từ ngày cũ  nào đó Nguyễn Xuân Hoàng viết :

 " ...    Tôi chợt hiểu.
Và tôi hiểu tại sao Phạm Công Thiện – suýt soát tuổi tôi, nghĩa là thua Mai Thảo đến một con Giáp – mà cứ mày-mày-tao-tao với tác giả Sống Chỉ Một Lần, trong khi đó thì tôi lúc nào cũng cứ anh-anh-tôi-tôi với Mai Thảo. Tôi hiểu tại sao nhà văn Nguyễn Tuân – cùng lứa tuổi với bố tôi  đã nhất định không cho tôi uống ly rượu ông vừa rót ra cho mọi người. Chỉ vì tôi gọi ông bằng bác.
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra. Là cái khả năng thể hiện sáng tạo. Là chính chữ nghĩa từ những trang sách họ mang đến cho đời sống...  "

...   "    Đời sống ở Mỹ thật tiện nghi. Tôi đủ ăn đủ mặc và tôi giàu tự do. Tuy nhiên vào những buổi sáng cuối tuần, đi bách bộ trong khu công viên Mile Square Park ở Quận Cam, tôi như thấy mình đang trở lại thời sống với cha ở một vùng núi miền Trung, và văng vẳng bên tai vẫn như còn nghe lời cha nói: “Thằng này đúng là đồ vô tích sự!”
Buổi sáng sớm rừng còn đầy sương mù, gió thổi luồn qua những vòm cây lạnh. Trên những ngọn cây cao, tôi nghe tiếng chim kêu từng hồi. Giẫm trên những ngọn cỏ ướt sương, bập bập điếu thuốc lá chưa kịp khô, tôi thấy mình già hẳn. Như giờ đây, gần bốn mươi năm sau tôi thấy tôi mới già bằng thuở đó. 

----


----
Tháng năm nằm gọn ở chữ thời gian trôi qua .
Bây giờ lại gần hết một năm nữa , ngồi nghe nhạc và đọc lại vài bài viết , đọc lại những câu ghi trong loại Sổ Tay của ông ở mỗi quyển Văn như lời nỉ non tâm tình của một người rất có " Tình " với bạn hữu từ văn chương ....



Đọc lại như một cách giữ gìn thời gian .
Muốn nói thầm thầm với người văn ấy rằng :
------ " Không phải ai cũng giữ được cái tình cho cái tình ở đời đâu . Người ta từ một cái đám đông huyên náo , họ đến nhập tiệc và quay lưng ra đi .
Có lắm khi tàn tiệc , quay đi quay lại - chỉ thấy cái bóng của mình còn sót lại trên mặt đất .
Cuộc đời và nhân thế - cũng có khi là những trò chơi tạm bợ .
Là một người đọc và kẻ hậu sinh, tôi cám ơn chữ nghĩa của ông - Một nhà văn đã có tình và đâm đà ....




đăng sơn.fr










................ See .........

.










..





Gần những ngày giáng sinh Noel , họ bày bán nhiều thứ lắm /

    Họ - như mọi năm - bán đủ thứ . Ở chợ búa họ bày bán những cái TV màn ảnh cong , màn ảnh dẹp và bên cạnh bán đủ thứ đồ . Họ cần  bán để dụ người ta mua họ ở nhũng món quà cuối năm dành cho nhau .


 Và họ dụ khị ....



 Bán đại hạ giá _ 50 % < Có chỗ kia bán đến - 70  phần trăm . On Sale !


 Tôi lục lạo ví bóp và túi quần mình : Vỏn vẹn còn có 20 âu kím . Mua gì ở 20 euros khi mà người ta muốn mình tiêu xài hơn  con số ấy -  20 Euros  - ?


--------------------------------------



 Bí quá hoa liều ( Chẳng lẽ đang là đại gia như tôi mà  phải tiêu xài hơn 20 âu kim trong  một buổi sáng đẹp trời ? =




(  theo bạn  thì tôi phải làm thế  nào để không mất 20 âu kim ấy ? .... )






đs





 -

ct ...






...

samedi 26 novembre 2016

- Có Lẽ ....

.

dangson.fr










Những giọt mưa không thể chạm đến em khi tôi ngồi trước mặt hay là  bên cạnh em .
...
Có lẽ ở một lúc tình cờ nhất,  ngón tay tôi  chạm vào ngón tay út của em và hai ngón tay kể chuyện nhau nghe .
 Em muốn nghe điều gì ?
Điều gì ở một  góc phố giữa hai cơn mưa vội vàng đến rồi đi ?
 ...
 Chuyện mưa nắng là chuyện của trời đất , chẳng liên quan gì đến em và tôi .
 Chuyện của tôi là khi đi lạc vào  màu mắt lạ lùng của em mà thôi .
 Ở đó, không còn mùa màng .
Ở đó, có thấp thoáng một vài nụ cười .
 Và ở đó có câu chuyện rất giả tỷ ..
 Giả tỷ như tôi đang yêu em .
 Giản dị vô cùng - thế mà thôi .



2.



Để Không Rời Em
...

 Trả tiền quán nước, Nói với em :
   - Tôi
đưa em về nhà
 .


 Nhà  là một nơi chốn mà nếu còn mưa rơi, em sẽ lắng nghe tiếng mưa  còn sót lại và tôi kiên nhẫn chờ tiếng mưa  ấy khi  làm tiếng mưa kiểu khác trên  vành tai em ...
 Tôi sẽ không kể gì về những chuyện đấm đá của  đàn ông
  < Những chuyện ấy nhàm và nhẵn lắm -  Em !


 Tôi nói về một chuyện tình nhỏ nhắn, xinh xắn như lúc em cười lúc tan sở v .
 Nơi ấy,  hằng ngày , tôi đón em .
 Cành môi, nụ mắt sáng như những bóng đèn giữa mùa giáng sinh .
 Khi cánh cửa khép lại . Không còn tiếng mưa nào ngoài hiên nhà . Không còn tiếng gió nào bên khung cửa .



 Chỉ là những hơi thở nóng .

 Và em hiểu là tại sao .







 đăng sơn.fr
















....

*Chuyện của những Nhà Văn ...

....





dangson.fr . 2016 <


....






 Không phải là chuyện của tôi  mà là chuyện của một chị nhà văn viết cho một ông thầy văn Nguyễn Xuân  Hoàng , tôi chỉ thích  2 /  3 câu chuyện :




 ...  

telecom


– Anh Hoàng. Em nè!
– A! Em lại là đà ở Bonneuil?
– Mỗi năm đến hè… A hèm, mừng sinh nhật anh.
– Sinh nhật gì, sắp là ngày giỗ của anh rồi.
– Anh sao? Anh khỏe không?
– SARCOMA.
– Là cái gì?
– Là đau ở cột sống, là phải uống thuốc giảm đau, là không ngủ được, là không còn lái xe đi cà-phê, là sắp chết – hiểu chưa? Là có thể anh sắp được chuyển đi Stanford để chemo thay vì xạ trị như hiện nay.
– Hmmm… cái bịnh quái quỷ sao nó ghé qua nhiều người quen của mình thế?
– Em chỉ nói được có vậy?
– Chứ nói sao nữa? Chỉ biết chúc anh … lì đòn. Hay là anh về Việt Nam một thời gian để em có dịp bày tỏ lòng thành. Dĩ nhiên em không thể chữa bệnh, nhưng chăm bệnh thì được. Nói càn vậy thôi. Đừng tin.
– Quỷ sứ! Sao 50 năm trước em không nói những lời tương tự?
– 50 năm trước em học lớp đệ tam, anh có vợ con; 40 năm trước em chín mùi, anh lại có thêm vợ con; 30 năm trước em trung niên có chồng con, anh lưu lạc cùng vợ con; 20 năm trước em thênh thang, anh vẫn đang trong qui trình sản xuất trẻ con; 10 năm trước anh 66 tuổi, 7 con; bố ai dám tỏ tình!
– Em vẫn không thay đổi, ít ra là giọng điệu của em.
– Có chứ! Bây giờ em lạt hơn, dễ ôi thiu khi mềm nếu không để tủ lạnh, dễ gẫy khi giòn nếu rán quá lửa, không còn học thuộc lòng thơ truyện của anh vì không còn thấy hay tí tẹo tèo teo.
– Em giỏi lắm. Anh thấy cái gì em làm cũng đến nơi đến chốn. Chỉ có anh là chẳng ra làm sao.
– Lại tự ti rồi, hay đang gây ảo tưởng cho kẻ nhẹ dạ sính lời tâng bốc? Đến nơi nào, chốn nào? Em chơi cho vui thôi. Cũng tại anh đưa em vào con đường sa ngã. Ngã vào văn chương là một cú rơi tự do, trước sau gì cũng sẽ chạm đáy. Bị lực ly tâm làm sao vươn đến đỉnh? Anh xem Upside Down của Juan Diego Solanas chưa? Có một thế giới ngược với lực ly tâm của riêng nó, nơi từ dưới này anh phải trang bị nam châm toàn thân mới leo được lên trên kia. Úi trời, phải có tình yêu mới làm nổi – như Jim Sturgess liều mạng cùi đi tìm Kirsten Dunst rồi hai người chui vào trong nhau giữa hai thế giới, bay lơ lửng trong gam màu xanh lè y hệt bức Au-dessus de la ville; chắc Solanas chôm ý tưởng của Marc Chagall rồi!
– Em vẫn bị mê hoặc, gần như mê muội bởi bọn làm phim Hollywood. Vẫn nhớ em của thuở ấy.
– Thuở nào?
– Thuở hồng hoang. Thuở em mê Alain Delon, Anthony Perkins, Audrey Hepburn, Pier Angeli. Thuở em viết nhật ký. Thuở em còn ghiền ăn xí muội, ngồi thu lu dưới gầm bàn vừa chép thơ tình tán gái của các đại thi hào, vừa hóng chuyện đàm đạo văn chương giữa anh và chị Chi. Dạo đó không ngày nào anh không ăn cơm nhà em; má thương anh ghê!
– Vì anh tuổi Dần cùng tuổi với ông anh đã chết của em. Vì anh biết nịnh bà già, biết mét má khi bị vợ đánh đòn vì ghen, biết tán chị Chi bằng Alain Robbe Grillet, Nathalie Sarraute, Gunter Grass, Sartre, Beauvois. Vì anh biết dụ trẻ con bằng cách đều đặn đút dưới gầm bàn những tập bán nguyệt san có in hai chữ Kính biếu ở trang bìa; rồi Thềm Hoang, Chim Hót Trong Lồng của Nhật Tiến; sau nâng cấp với Chị Em Hải, Con Đường của Nguyễn Đình Toàn. Đến Thérèse Desqueroux của Mauriac và Of Mice and Men của Steinbeck thì em biết tự mua sách và biết yêu.
– Em sống tội nghiệp quá. Sau kỷ niệm không đẹp với nhà thơ lính, em bay chấp chới, vuột mất ngoài tầm nhìn. Anh chẳng còn thấy em nữa, chỉ nghe thôi.
– Sau kỷ niệm không đẹp, mọi thứ đều đẹp. Em đã có những tháng ngày lãng mạn nhưng hợp vệ sinh với nhà văn này nhà thơ nọ, luôn luôn cảnh giác giữ tư thế ngồi để tránh nhăn lưng áo. Chính anh đã đẩy em vào thế giới sáng tác nơi em không thể không cà-phê phin hoặc trà chanh đường với những văn nhân hàng ngày ngồi chơi xơi nước ở quán Cái Chùa hoặc Givral – khu vực…hmmm…văn hóa nhất của Sài Gòn ngày trước. Kẹt cái là họ đều có vợ, đỡ cái là em không chủ trương làm lẻ làm chẵn để làm chi. Mấy ông kẹ thấy táo hườm hườm thì muốn hái, nhưng đúng ra chỉ là trái cây chín dú.
– Vẫn không quên buổi trưa hai anh em nằm với nhau trong căn phòng 1 giường ở khách sạn Diplomat. Lần ấy thực tình anh chỉ muốn biết táo dú khí đá và chín cây thì khác nhau như thế nào, nhưng anh đã không cắn vì thấy em thực sự còn xanh. Mà hình như em cũng chỉ thích lắt lẻo trên cành thôi.
– À, buổi trưa đó hả? Mình đã giữ vệ sinh chung cho đến lúc nghe mưa ào xuống bên ngoài thì ngồi bật dậy xem đồng hồ rồi trả phòng, men theo hàng hiên tìm quán hủ tíu trên đường Tôn Thất Thiệp. Chỉ có lần đó, một ngày cuối năm, hai anh em mới có dịp nói chuyện nhiều trong cái phòng tránh nắng có máy điều hòa ở nhiệt độ 17. Cũng là lần đầu tiên anh đặt tay lên cái ngực lép của em, phía có trái tim, rồi phát giác ra nó không đập. Màu xanh của táo đi ra từ chỗ có màu đỏ của tim.
– Em đưa cái trí thông minh của em xuống dưới ấy, trái tim chết ngắc là phải rồi. Theo những gì anh biết sau này về em, anh thấy nó ngắc ngứ tùy cơn; có vẻ như em dị ứng với động vật; con nào nhúc nhích thì em đập cho lòi phèo hoặc phun thuốc trừ sâu cho giẫy đành đạch.
– Đã nói là sau kỷ niệm không đẹp ở biển, mọi thứ đều đẹp nhờ em biết vô hiệu hóa bất cứ sinh vật nào ngo ngoe.
– Em lại sống tội nghiệp rồi. Sao em bạc đãi chính mình chi vậy?
– Đâu có! Em an nhiên tự tại mà. Không riêng anh, nhiều người nhìn em như một con bệnh. Bệnh của em, nếu có, nó không làm đau nhức hay chết người như sarcoma. Em lành mạnh và khỏe mạnh hơn anh chứ!
– Có lẽ em nói đúng. Anh đã hậu đãi mình bằng hai cuộc hôn nhân, nhưng thứ này, chậc, có sức tàn phá thật khốc liệt. Anh bị cuốn xiết trong con trốt tình cảm, nghĩa vụ, trách nhiệm, sinh kế, tương quan xã hội. Anh luôn phải đối phó; đến lúc thấm mệt anh nằm xuống nghỉ thì ngóc đầu lên hết nổi. Bây giờ anh đau từng phút từng giây từng cử động. Đêm của anh rất dài. Ngày của anh cũng vậy. Chỉ mới hai tháng nay thôi, nhưng đã dài lắm.
– Em gọi điện để chúc mừng sinh nhật anh, như mọi năm vẫn làm, không ngờ nhận tin xấu. Em thật sự lúng túng không biết hành xử như thế nào trong một trường hợp như vậy.
– Em đã chúc anh lì đòn. Anh không lì thì ai chịu đau giùm anh chứ! Tự nãy giờ em đã giúp anh quên đau, vì mình mải kể chuyện cổ tích. Vì sao khi người ta thất thập nằm chết dí một chỗ thì ký ức tuôn chảy dễ dàng làm dậy lên cơ man là trầm tích. Bấy lâu nay khỏe mạnh sao không có được những lúc như thế này nhỉ?
– Cặn lắng sâu dưới đáy trong khi dòng thủy lưu cứ thoăn thoắt.
– Em còn cuồn cuộn không?
– Á, không. Em lững lờ lâu rồi. Gần như lờ đờ, vì vậy êm ả.
– Bonneuil có nước không?
– Gần chỗ em ở có một cái hồ nhân tạo được đào từ đầu thập niên 70 của thế kỷ trước, Lac de Créteil, 40 ha. Loại ao tù đó mà, không chảy đi đâu được, nhưng có tí hơi nước với gió hiu hiu vào những ngày đẹp trời thì thiên hạ khoái chí đổ xô ra bờ hồ ngồi tàng tàng cũng đủ lãng quên đời.
– Có ví von gì không?
– Không. Chỉ là cái hồ ở gần nhà.

image
Lac de Créteil
– Chỗ em ở ra sao?
– Vẫn cái ấp em thuê hàng năm. Một căn hộ 30 mét vuông gọn xinh dành cho người độc thân. Mặt trời phía đông phía tây đều hất nắng vào chỗ em đang ngồi đây. Có cái ban-công be bé có thể kê 5, 6 chậu nhỏ để trồng cây xanh. Em đang ươm ngò rí, tía tô, quế và ngò gai. Đã nẩy lún phún rồi.
– Chi vậy? Nghỉ hè xong trả nhà quay về cố quận, bày đặt trồng trọt chi cho mất công?
– Do có tình yêu vô biên đối với thực vật.
– Hừ! Kể ra em có đời sống vương giả đáng thèm.
– Xa xỉ gì bọn rau nhiệt đới? Sao lúc nãy phê là em sống tội nghiệp, bạc đãi bản thân?
– Là ở khía cạnh tình cảm kìa!
– Cái khía đó hồn ai nấy giữ anh ơi! Ăn thua là an toàn lao động. Mà con người ta đâu chỉ sống nhờ một khía.
– Em nói làm anh nhớ con ba khía quá! Hồi đó má cho ăn hoài. Mắm ba khía xé phay trộn với chanh ớt tỏi đường ăn cay chảy nước mắt nhưng cứ xới thêm cơm, đặc biệt ngon với mưa lầm rầm trên mái tôn.
– Giờ sống văn minh ở Mỹ, ở nhà to, lái xe hơi vèo vèo trên đường cao tốc bày đặt nhớ chùm khế ngọt. Má thì qui tiên rồi. Ba khía dạo này ốm nhách không có thịt. Nhà mái tôn đã được sửa lại, có chỗ khang trang cho anh nằm dưỡng bệnh, có cây xanh từ trên xuống dưới từ trước ra sau cho anh ảo giác vườn quê, có cái bàn 50 tuổi vẫn còn ở vị trí cũ cho anh hồi tưởng những buổi đàm đạo văn chương với chị Chi. Nhưng mà thôi, sarcoma không phải là thứ để nhân danh.
– Em thử nhân danh một thứ khác đi!
– Đừng dạy đời em!
– Trước khi đi biển với nhà thơ lính em đã ngồi uống soda chanh với anh ở Givral để hỏi ý kiến; lần đó em rao là nhân danh tình yêu. Sau khi trở về em lại coi chuyến đi như một tai nạn. Anh đã hăm he trước: hạnh phúc như hòn lửa đỏ ngậm trong miệng, dù sao cũng phải bỏng; em đâu có nghe!
– Hay dạy đời vậy nên em mới cảm tác Bài Đức Dục Của Lão Chăn Trâu.
– Mới mười sáu tuổi đã làm thơ mặn như muối, giọng điệu du côn.
– Trời! Anh còn nhớ ư?
– Sẽ đọc cho nghe.
Chàng dạy tôi cười bằng đuôi con mắt Và khóc bằng hai bàn tay bụm lấy mặt Như một kẻ khốn cùng Tôi chỉ gục gặc
Chàng dạy tôi yêu bằng chân không Và tập đau bằng lục phủ ngũ tạng Như một kẻ dốt nát Tôi dạ vâng
Chàng dạy tôi nói bằng sự lặng im Và lẩn trốn bằng sự phù phiếm Như một kẻ vô vọng Tôi ngậm câm
Lời chàng dạy tôi cho đi qua Như con nước chảy ra biển cả Chàng bèn đánh đập Tôi rên la
– Chà, rõ ràng là em lì như trâu mà! Anh chăn em đâu có được. Còn một bài Cách Ngôn em tán anh nữa, nhớ không? Cái gì mà…
Chàng dạy dỗ tôi bằng những lời này Tôi gục đầu nghe bằng hai lỗ tai Giọng chàng hàm hồ giọng chàng đay nghiến Môi chàng nhịp nhàng lưỡi chàng huyên thuyên
Chàng nói và nói chàng nói như hát Chân chàng cày bừa tay cấy gặt Môi chàng chích chòe lưỡi chàng chìa vôi Tôi càng hỗn mang chàng càng gay gắt
Chàng đổ cát xốp cho dã tràng xe Chàng nhịp chày cùn vồn vã trên đe Huy chương mề đay chàng máng trước ngực Tội nghiệp lời chàng tôi bưng tai nghe
Ngồi trong lòng chàng như ngồi giữa trời Lần vải áo chàng rịn mồ hôi người Mặn như muối hột tanh như nước biển Biển thì mênh mông tôi chìm như chơi
– Ha ha! Sau đó thì anh viết Niềm Yên Lặng Của Biển. Mà có yên lặng gì đâu, dạo ấy sao anh ba hoa thế; lại chỉ nói về mình, khoe khoang với em hằng hà sa số chiến lợi phẩm tình ái.
– Ui, mắc cười quá! Mình đã là nguồn cảm hứng của nhau. Vậy sao mình không trở thành đại văn hào nhỉ?
– Có những người làm một bụm rất nhỏ những chuyện lớn, trong khi mình ôm một bụm lớn những chuyện nhỏ.
– Thời khắc này anh ngộ ra như thế cũng còn kịp lúc.
– Kịp cho cái gì? Cái chết hả?
– Không. Cái sự sống. Bằng cách này hay cách khác nó đã được kéo dài để mình kịp có thì giờ mà ngộ ra điều này điều kia.
– Anh còn ngộ ra một điều nữa: có những thứ nằm bên dưới và bên trong của bên trên và bên ngoài.
– Tưởng gì! Em cũng biết cái đó. Vậy nên em chui ngược trở vô để sống với nó.
– Khi nó tống em ra thì em gọi cho anh hả?
– Đâu có! Em tống nó ra.
– Anh lại nghĩ khác: em cứ nhào ra nhào vô theo các cơn bốc đồng của chính em thôi. Anh biết em quá mà! Chỉ khi bò ra khỏi cái hang ở cố quận, em mới đâm ra hào sảng, hiểu ở nhiều nghĩa.
– Ở trong hang thì làm gì có nhu cầu chi tiêu.
– Thảo nào thấy em toàn cảm tác lăng nhăng khi dạo chơi ở ngoài, và chỉ gọi anh khi đã an tọa đâu đó mà không phải căn nhà trong hẻm.
– Biết hết còn gì để nói nữa!
– Nói cho anh nghe về cái hang của em đi.
– Nó rộng hơn cái ấp này 9 lần, tính luôn không gian dành cho thực vật. Ít khi em chui ra khỏi hang trừ phi đi chợ. Hang không có lóng lánh thạch nhũ hay róc rách khe suối nhưng có điện nước đầy đủ, có lò điện lò gas, quạt máy bàn ủi. Đại khái, những tiện nghi tối thiểu, cho nên hang nhân không phải khắc khoải nhớ tiếc ánh sáng văn minh đô thị. Cái hang hùm của anh mới có nhiều chuyện đáng nói chứ!
– Ứ hự, bây giờ anh như cọp mắc thuốc, ngày ngày lại ngâm bài Hổ Nhớ Rừng của Thế Lữ.
Gặm một mối căm hờn trong cũi sắt, Ta nằm dài nghe ngày tháng dần qua…
– Lại xạo rồi! Trong cuộc sống vật chất thặng dư, anh chợt
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả cây già Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi.
Trong số mấy triệu khúc ruột ngàn dặm, rất nhiều khúc thành đạt hưởng thụ đã đời xong về thăm quê hương chê dơ chê thúi chê lạc hậu, nhưng lại làm thơ viết văn rên rỉ
Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Chịu, không hiểu nổi!
– Lại làm bộ rồi! Hiểu chứ sao không hiểu?
– Xạo gặp làm bộ, hèn chi vui quá trời.
– Nè, em gọi cho anh để chúc sinh nhật phải không? Giờ chọc tức cho anh lên huyết áp phải không?
– Không. Hai anh em mình khắc khẩu, gây với nhau nửa thế kỷ nay rồi. Tử tế được một lát thế nào cũng nháng lửa. Thôi, em cúp máy đây. Khi nào ngọa hổ tàng long ở bệnh viện Stanford để làm chemo thì cho em biết để em chọc tiếp. Nhớ đấy, phải lì đòn, bất chấp thập diện mai phục!
– Quỷ sứ! 




 *



đôi dòng về trần thị ngh


IMG_1107
Trần Thị NgH 
Tên Thật: Trần Thị Nguyệt Hồng 
Nhà Văn . Nhà Giáo
Bắt đầu viết văn năm mười lăm tuổi, truyện ngắn đầu tiên đăng báo người lớn năm 18 tuổi. Các truyện ngắn của TTNgH đăng trên các tạp chí: Văn, Vấn Đề, Thời Tập, Thời Văn sau chọn thành một tập mang tên Những Ngày Rất Thong Thả in năm 1975 nhưng chưa kịp phát hành thì gặp biến cố 30/4. Sau hai mươi năm im lặng, TTNgH đã trở lại trên văn đàn với những truyện ngắn mới…
Tất cả các sáng tác mới sau 1975 đều được đăng rải rác ở Hợp Lưu, Văn, Người Việt, dutule.com,damau.org, Thư Quán; sau đó được tập họp lại và được xuất bản ở Mỹ, Canada và Pháp. Chỉ mới vài tháng trước đây , với sự ủng hộ của NXB Hội Nhà Văn và sự hỗ trợ của Phuongnambook, lần đầu tiên sau 50 năm gắn bó với văn chương Trần Thị NgH mới có cơ hội giới thiệu tác phẩm của mình với độc giả trong nước.





ct