mardi 1 novembre 2016

.















Hãy để tôi ' ân hận ' với em
 <



-----------------------------------------------------------




Đã biết rằng lắm lúc ta ph
ải nói dối với nhau chút đỉnh để sống bên nhau . Tôi - đã có những ngày nói dối em theo kiểu lễ độ và lãng mạn màu mè :

- Anh chưa bao giờ yêu ai như Em .



( Tôi rõ là em không bao giờ tin điều này vì lẽ : Tôi đã yêu quá nhiều ở những ngày chưa gặp em ) .

Yêu bà sơ dịu hiền áo trắng đã nhìn tôi trìu mến .

Yêu cô giáo mặc áo dài màu xanh, ngày ấy, khi cô vén tà áo ngồi xuống cạnh thằng bé lớp 6 và cô đọc bài viết và dò chính tả . Cô đã rất ăn gian khi cho điểm cao dù thằng bé viết sai vài câu chính tả . Chữ của cô mềm và đẹp < Đẹp như chữ của người tôi yêu lúc mình 20 tuổi từ một giảng đường .


Tôi yêu luôn cả ông thầy giáo cao nhong nhỏng có giọng bắc kỳ khi đọc thơ Trần Tú Xương và Nguyễn Công Trứ . Ông phì phèo thuốc lá trong lớp . Màu khói xanh bay lên cao như trời xanh ngoài cửa lớp làm tôi mơ thấy mình đang viết văn y như nh
óc văn sĩ ngày 17 .



.....


Nhũng bóng mưa rời tảng lá rơi xuống chạm mặt đất , tôi trốn lễ , rủ nàng 
ấy vào cái quán để nhạc Pháp để ngửi hơi lạnh từ một Paris trong trí tưởng .

Tôi đã mơ và mộng . Mộng ôm choàng bờ vai nàng khi đi dạo qua một đoạn cầu sông Seine . Và tôi mất nàng từ vòng bay SG - Paris .


Sau này, tôi gặp em . Em thay thế nàng và em hành hạ tôi :


- Còn nhớ hắn lắm - Ph
ải d hăm ?



Tôi câm lặng . Làm sao cho em hiểu chứ ? 
Khi mà tất cả những gì mình bào chữa cho chính mình sẽ rất thừa thãi khi những đứa con máu thịt của chúng ta ra đời .


Em khóc - Tôi khóc giữa những dòng chữ viết cho thằng cu tí ở một khoảng trống cuối quyển thánh kinh :

" Khi nào con trai lấy vợ, cha sẽ đưa cho con đọc dòng chữ mà ngày con sinh ra, cha ướt mắt viết cho con ...... Cha quay mặt vào tường quán cà phê để đừng ai thấy cha đang khóc ..... "





Tôi đã viết quá nhiều - Viết và lắm khi hỏi mình " tại sao viết ? "

Tôi đã quá đà phạm tội khi em mặc áo cưới , em cười tươi tỉnh sánh vai vào nhà thờ .


Em gật đầu cái rụp khi ông cha chưa dứt câu hỏi ở buổi lễ cưới :

- Có nhận thằng này làm chồng không ?


Em gật thì tôi gật . Em có thể lắc đầu mà - em cưng .


Khi trao nhẫn cưới thì tôi không đóng kịch nữa khi thấy em và tôi ướt mắt < Vậy là chúng mình bị tù với nhau rồi . 

Em ! Tôi !

Em phải chịu đựng tôi mỗi khi tôi quá quắt, du côn và ngang ngạnh để em không chỉ huy tôi .

Em phải làm cơm, làm nước trong khi tôi nhẩn nha ngoài vườn và ngoại tình với những trang sách bút . Và em chờ cơm .

Chuyện bất thường và chẳng có gì là Chợt Nhiên : Không có người đàn bà nào chấp nhận chồng ngoại tình, cho dẫu là kiểu ngoại tình tư tưởng .


Khi họ ghen tuông thì họ khẩu cung và điều tra ngọn ngành như kiểu FBI .


Họ càng tò mò điều tra thì mình càng phải màu mè :

- Tôi thề với em là chưa bao giờ tôi yêu ai như em .



Khổ lắm mà . Đừng tra tấn nữa kẻo tôi điên lên, vác hành lý về nhà mẹ tôi . Hoặc là khùng lên, tôi bò về Việt Nam lấy con nhỏ nhà văn Hà Nội bỏm bẽm 24 tuổi kia là lúa đời .



Đã có nhiêu gã đàn ông nửa đời tóc bạc mà vẫn còn khờ khạo như trai 16 tuổi ? Sợ mình cũng như thế nên lúc xuống máy bay ở Nội Bài , tôi mở máy phone , tháo cái carte SIM và đưa điện thoại dỏm cho em .

Em móc mỉa kiểu trẻ con quá đỗi :

- Ủa ông ! Bao nhiêu chân dài không ra đón ông há ông ? Hội nhà thơ, nhà văn HN - SG đâu rồi ha ?



Tôi ỏn ẻn với em :


- Đừng kiếm chuyện chọc quê tui nha . Chỉ có 2 người mà tôi muốn gặp là cô Cà Mau Nguyễn Ngọc Tư và cô Thy Nguyên ở Hà Nội mà thôi - em !



Trời đang nóng thiu người - 3 đứa trẻ học trò thấy màn đóng phim của chúng mình che miệng cười hí hí và tránh qua một bên . Chúng biết rõ là tôi sợ em .



Chuyện chả có gì mà ầm ĩ đâu .


Miễn là trong vòng một tháng trời ở quê nhà, em để tôi hoàn toàn tự do và đừng rình rập tôi .


Mỗi sáng sớm, em cứ ngủ thẳng tay chân mặc xác tôi bò dậy từ 5 ,6 giờ sáng . Để tôi yên thân bò ra cửa khách sạn và lang thang . Tản bộ lúc mà thành phố còn ngơi tiếng xe cộ, tạt qua hàng bán cháo, bán xôi, bán cà phê, kiếm cái ghế đẩu, ngồi xuống và sống với cái thành phố xưa .

Ngồi nhìn những viên đá lạnh đang loãng tan trong ly cà phê sữa, chụp vài tấm ảnh mấy ông xe ôm vạch chim đái vào bức tường có biểu ngữ đạt chỉ tiêu và bật cười để có cái mà viết .



Viết và ở vài chỗ phải viết tắt để khi quay lại bên này và giải đề .



Vậy thôi - Chợt nhiên và không là chợt nhiên.

Em yên tâm khi tôi đã biết mình nên viết về điều gì .




đăng sơn.fr









....







Aucun commentaire: