mardi 25 février 2014

* NHƯ EM VÀ ANH

.










dangson.fr








Khóa hai chiếc xe đạp châu bánh xe vào nhau, Họ đi cạnh nhau ra bãi cát biển khá xa nơi ồn ào nhộn nhịp xe cộ . Đã lâu lắm rồi họ không ra biển vì mùa đông, vì những ngày mưa gió .

Họ yêu biển như họ yêu nhau.   Yêu nhau thì đã có hàng tỷ người yêu nhau ,chuyện chẳng có là lạ . Người đời tìm nhau, yêu nhau, nói ba cái vớ vẩn, nhuệch ngo
c vài lá thư tình hoặc gửi SMS rồi chán nhau, đập nhau, bỏ nhau .


    Tình yêu của hai kẻ này khác người khác . Họ có ngôn ngữ riêng tư của họ :



  H -
  ( by m&n )




   Nàng không biết hát nên mỗi lần ra biển, nàng hay lần mò tìm những vỏ hến, vỏ ốc để úp vào tai và nhìn ra những đợt sóng,tóc bay bay, tóc thơm thơm .


  Chàng kiên nhẫn đứng lại, nheo nheo con mắt :

- Nghe biển hát bài gì đó, em ?

- Hát lời biển ru .


- Anh không nghe thấy .



Nàng hứ cho một cái sau khi ném cái vỏ ốc ra phía kia . Bàn tay này đi tìm bàn tay kia của cái người kia . Im lặng đi bên nhau, nàng ngắm vẻ mặt người kia với ý nghĩ thầm thầm ( chỉ mình mình rõ ) : Cái mặt này ghê lắm ! Đàn ông rất khó tin . Có thể một lúc nào đó cũng vỗ cánh bay đi ....


Không nói ý nghĩ ấy thành câu cho chàng nghe vì chàng sẽ chối bay , chối biến . Ở chàng luôn có những gã luật sư nhiều mồm mép hay cãi chầy . Ngày xưa đi học, nàng đã quen với một người học luật . Người học xong , ra trường, người biến mất . Mỗi lần đi ngang trường luật, thấy mình buồn . Kỷ niệm có màu xám đục như trận mưa rào  ngang khu phố cổ .



Ngồi cạnh nhau, cùng nhìn ra khung cửa kính trong veo, chàng nghe nỗi im lặng của nàng .

   Dịu dàng :

  - Nghe biển hát xong thì im rơ buồn bã . Phải thế không ?


- Đoán thử xem em đang nghĩ gì ?

- Em đang hát trong đầu .

- Sao anh biết ?   Bài gì ?



- Bài tên là " H "



  Nàng hứ lên một tiếng nhỏ, khi yêu ai, nàng thích chn người thông minh . Thông minh để đoán được những điều thầm kín nhất trong đầu người yêu .





&







. TÊN của NGƯỜI YÊU.
  ( by @ Eve  )




  Chuyện tình này có hai nhân vật không có tên Lan và Điệp nổi tiếng ở trong bản văn và những tuồng hát ở ngày xưa .


Vở cải lương ấy không có đoạn Lan mặc  bikini ,Lan rời chuà sau khi cắt dây chuông để Điệp chạy theo nài nỉ .   Bây giờ là thời của Internet, của webcam và có nhiều điều hiện tại .



  Họ đang ở phố biển,đi dạo, đi sốp ping, đi lung tung . Đi mỏi chân,nàng đói, rủ chàng đi ăn . Chàng nói  là đang thèm một tô bún bò . Nàng tức cười nói " Chừng nào dìa nhà, tui nấu cho ăn . Bây giờ dắt tui đi ăn cơm tây đi ,đói rồi á " .



Đi ngang cái tiệm Hăm Bơ Gơ, chàng ngó nàng . Nàng lắc . Đi ngang cái tiệm Ý Đại Lợi có mấy cô hầu bàn tròn núng nính, chàng quay sang nàng, nàng lắc .
Đi thêm mấy ngã phố, chưa thấy cái nhà hàng nào . Nàng ngồi bệt xuống lề đường, chân đau với đôi giầy khá cao gót .Nàng trở chứng :

- Cõng em đi anh, em mổi quá !



Chàng nhăn nhó " Kỳ quái ! Đây là giữa phố, ai lại làm thế ? Họ tưởng mình khùng .



Nàng nhéo lên đùi quần jean của kẻ đáng ghét kia :

   - Kệ họ . Ai đã viết thư tình nói là " Tôi điên vì em " hả ?


   - Tại lúc đó tôi bị say sẩm, tôi khùng .


   - Bây giờ thì sao ? Tỉnh chưa ?


  - Hơi hơi .



Chàng cúi xuống, xoa bờ vai , bẹo  cái má bên tay mặt dấu  sau những cọng tóc. Chàng biết là nàng đang nổi cơn giữa phố .Chàng chiều lòng , gật đầu,xách cho nàng đôi giày quái quỷ và cõng nàng đi một khúc đường . Dạo này vì háu ăn nên nàng có vẻ nặng nề .


Hú hồn khi tìm được cái quán ăn . Thấy nàng gọi các món ăn, chàng hết hồn . Khi  hú vía như thế, chàng bị mất trí nhớ, quên cả tên nàng là  chi ?   Vả lại khi mỗi chàng trai yêu một ai đó ,chàng không gọi nàng bằng cái tên cúng cơm nữa .



Chàng gọi nàng bằng EM.


   . Ờ ! Em ăn nhiều đi,cho tối xầm mắt anh .


&




VIẾT BẰNG  Ý NGHĨ by @nguyênsơn
.






  Có những người viết chuyện tình hay lắm vì dễ thương . Nàng giống con mọt gặp giấy . Nàng chong đèn mỗi đêm để viết rồi gi đăng báo,chẳng có tờ báo nào trả lời và có lẽ họ  đã vứt vào sọt rác toà soạn .


Nàng an uỉ mình bằng cách tìm độc giả . Nàng tìm được độc giả ấy là hắn . Hắn đã thành thật khai báo là hắn yêu thơ ,văn .


Ngày  đó, nàng mừng rỡ, gật đầu :

   - Giống tôi quá .


Hắn có cái tính háu ăn . Nàng mừng, nàng gật gù thú tội tham ăn .

   Hắn nói hắn thích du lịch, xem ciné . Nàng khoái chí, gật đầu để yêu hắn và nàng chọn hắn làm độc giả .Mỗi lần làm xong một bài thơ, xong một bài truyện ngắn, nàng réo inh : Đọc đi, rồi cho em biết ý kiến .



  Hắn thiệt thà như đếm . Có bài hắn khen lia lịa. Có bài không ngửi nổi đành làm thinh .


- Sao im ? Nói em nghe đi . Em muốn tiến bộ trên đường văn chương .



Hôm nay . Rảnh rang . Đi chơi biển . Nàng ta túm húm mang theo một đống bản thảo ,định là khi ngồi  ở quán, đưa cho hắn đọc . Hắn sặc sụa khi nhấp ngụm bia . Hắn đóng tất cả xấp giấy in của nàng lại .

Mặt nghiêm trọng kiểu hình sự .


- Nè em . Dẹp cái trò viết lách lại đi .

- Hơ ! Ơ ! Tại sao thế ?

Chả có gì tại sao cả . Đừng lôi thôi . Ở một người yêu, tôi không cần chữ nghĩa của cô đâu . Tôi chỉ cần ngồi ngó sâu  vào hai con mắt của cô để tìm áng mây trắng bay bay . Tôi thèm hôn lên bờ môi như ngày nào tôi đón cô trước cổng trường và tôi nói tôi yêu cô .

   Cô đừng làm tôi sùng lên với mớ chữ nghĩa của cô nữa . Khi yêu ,ta không cần chữ . Chỉ cần biết run rẫy trong vòng tay nhau .









Hình ảnh đã đăng




XIN ĐỪNG RỜI XA
by đăngsơn.fr






  Hình như anh không tin lắm ở chuyện T.Y


Có lẽ em hiểu là tại sao anh viết tắt chữ tình yêu thành T.Y  ?   - Vì, bởi, thì là .... anh né nó . Anh tụt ngòi vì những lý do rất riêng tư .



Và anh bìết những lý do ấy không thể nào đứng vững khi anh chạm vào ánh mắt của em . Ở ánh mắt nhẹ nhàng ấy, anh bắt gặp những tấm ảnh thơ mộng khi anh lang thang trên bải biển chiều .  Khi đứng trước mặt biển, ta thấy  ta chơ vơ và nhỏ bé lắm . Những hạt cát nhỏ tí ti, lấm tấm từ cơn gió bốc lên có thể làm cay lòng mắt .những đọt sóng quặn lên bờ cát làm ướt bàn chân dẫm lên vỏ sò,vỏ ốc sơ sát ....


Những bức ảnh  mà anh  chụp ngày ấy  chưa có bước chân trần của em tinh nghịch chạy đùa với sóng . Chưa có nụ mắt và dáng cười trên khuôn mặt tóc dài và vầng trán thông minh . Tất cả những điều anh chụp đã như những tiếng động nhỏ dấu trong sự thầm lặng .


Và em đến . Mình chạm nhau .



Contraste là đều cần thiết ở tấm ảnh của người biết chụp ảnh . Và anh đi tìm sự cách biệt của hai luồng ánh sáng ấy. Mê say như lúc chạm vào cửa mắt em . Như uống rượu, anh đã bị say, bềnh bồng trong một thứ cảm giác không thể nào diễn đạt ( và ta lại gần nhau, thu nhỏ, kéo ngắn lại những khoảng cách )


...




Chiều nay . Không mưa, không nắng . Anh đi dạo trên bãi biển còn thưa thớt người vì chưa vào mùa hạ . Không tìm thấy một thứ hứng thú nào để chụp cảnh biển nữa .


   Vì sao thế ? Vì đã nhìn thấy những cặp tình nhân kia . Họ đi dạo, họ tay trong tay, cười và nói . Còn em ? Lẽ gì ta đã rời nhau ?









.  

Aucun commentaire: