lundi 17 février 2014

* So Romantic

..











Tôi không tin
là trái tim  em bằng đất sét


_________________________________________________________   by   đăng sơn.fr






Chiều - Tôi hỏi em :

- Hãy nói về người yêu của Em



  Em trả lời :


- Em chẳng yêu ai .



- Tôi không tin



- Chỉ có tình bạn thôi . Tim mềm nhưng không nhũn đâu .







....





  Nghề của tôi không phải là bói - Tôi ghét thầy bói bịa chuyện .




  Tôi là  kẻ làm cái nghề phân tích . Và tôi sẽ nói cho em biết tại sao tôi không tin em với câu tôi nói :   "


Tôi không tin là trái tim  em bằng đất sét  .


Dễ hiểu mà thôi . Người ta có thể vì những lý do nào đó mà đóng kín  cánh cửa tâm hồn của mình lại . Đóng cửa là  hành động biệt lập để khỏi đau . Và  có nhiều thứ để đau lòng .

Ngày xưa . Khi người ta bỏ tôi , và nhiều người liên tục bỏ tôi . Tôi cảm thấy đau lòng và tự dặn lòng mình là   Hãy đóng cửa trái tim để khỏi bao giờ đau  như thế nữa . Tôi cắm đầu vào sách vở và những kỳ thi cử .



Saigon có những chiều mưa lạ lắm . Phóng xe dưới mưa phùn, dưới hàng me  trên một ngã đường , tìm một cái quán có để nhạc Pháp  tình tứ, ngồi nhìn những giọt cà phê  đang rơi ,  thấy mình trống rỗng vô cùng . Và tôi gặp Nàng .


   Nàng không đẹp . Nàng có dáng dấp tây phương ở những lần mặc áo đầm .  Nàng  có đôi mắt như một  đứa trẻ nít và ánh nhìn của một con nai nhỏ như trong chuyện cổ tích bịa đặt . Ở những buổi sáng ngang thương xá Tam Đa , nàng hay cười tươi bằng mắt . đi như chim sẻ khiêu vũ và nàng hay nhỏ nhẹ với tôi .


  Nàng khều vai :

- Chở chị đi chỗ này, bé con .


Tôi cự chị :


- Nè . Tôi không thích chữ Bé Con .

- Chứ gọi em bằng gì hả ?


- Gọi tôi  bằng Em là  ổn rồi .





  Ổn làm sao  cho được; nàng trèo lên xe khi tôi lái vòng vòng phố . Nàng úp khuôn mặt vào lưng áo tôi giữa phố,  vòng tay nàng  ôm choàng lấy eo . Thiên hạ lé con mắt ở phố  khi tưởng nàng là tình nhân của tôi . Không lé cũng uổng vì thằng con trai khá đẹp , xinh trai, cao ráo, nàng chỉ đứng  cao hơn vai   hắn tí đỉnh khi  xuống xe, khoác tay hắn vào quán nhạc Pháp .

Nàng  nghe nhạc Pháp, nói chuyện với hắn bằng tiếng pháp vì nàng học trường đầm từ bé :


- Tu sais ,  je pense que  je suis une  femme romantique  - Tôi nghĩ tôi  là đàn bà rất lãng mạn

-  Hơ . Je pense que tu es une Femme - enfant



Phải rồi . Nàng chỉ già hơn tôi chừng 3 tuổi . Nàng cười rất tình khi nhìn tôi lặng thinh . KHi nghe nhạc tình, tôi không nói gì nhiều, tôi bơi  lội trongâm thanh và khung cảnh tình tứ của  quán nhạc . Ở chỗ này, chủ quán để toàn nhạc Pháp .


Phải rồi . Không nói ra, khi đi với tôi, nàng là một người yêu nào đó nho nhỏ - Dịu dàng .



Thời gian sau đó , nghe có người nói là chồng nàng đi học tập sắp được  phóng thích . Nàng nhìn tôi yên lặng . Tôi rời nàng . Nàng rời tôi - Trong  sự lặng thinh .

.



   Bây giờ, nghĩ lại, tôi không tin là trái tim của chúng ta là đất sét .





Cả em nữa . Trái tim em không là đất sét .














17 + 18





________________________





   Bạn đừng cộng hai con số ấy lại vì bạn sẽ mất công làm toán . Tôi ghét toán vì tôi hay có số điểm là 8 hoặc 9 /20  ở ngày xưa . Tôi ghét toán, thích văn .




   Tại sao lại có  con số 17 + 18 ở tựa đề ?


   Vì khi viết xong để tải bài trực tuyến, tôi thấy có 17 người đang vào đọc . Họ là ai ?



  Nàng đang đọc những gì tôi đang viết . Nàng phone . Tôi trêu nàng  : Họ là ai ?

Nàng cười kiểu  chọc giận :


- Biết để làm gì ?




   Hơ !




Tôi lặng thinh . Nàng  nói :


  -   Khi viết văn, anh khác hẳn lúc nói chuyện với em . Em thấy anh rất dễ ghét !



   Tôi chẳng biết dễ ghét, dễ nực là ra sao .   Chẳng lẽ nói : " Nếu bây giờ, em đi dạo với anh, tìm một quán nước . Ngồi nghe nhạc tình của pháp có  bài Je te suivrai thì em sẽ không nói là anh đáng ghét nữa  ".



Chờ cho em  nghe hết  bài nhạc, anh  sẽ nói với em :



   - Nếu em làm việc với anh thì anh là kẻ đáng ghét kinh đời, anh nguyên tắc và lạnh lùng . Ok . Giờ giấc là giờ giấc và biết đâu em khóc dài dài khi anh  đóng chặt cửa văn phòng khi có điều cần nói với em về việc làm .


Nhưng khi rời khỏi bàn giấy ,anh là một người khác . Anh biết lắng nghe và dịu dàng .




Dễ hiểu  mà thôi . Tất cả không phải là chợt nhiên .








đăng sơn .fr






Code :   17 là số người đang đọc .
  18 là số tuổi của tâm hồn khi viết -







NÀNG







Ngày kia, tôi đọc  chuyện phiếm luận, ông nhà văn kia bàn luận về chữ NÀNG kiểu khôi hài  : Nàng là  chủ từ cho tiểu thuyết ( Nàng xinh tươi, nhỏ nhắn . Chủ từ Nàng hay  dành cho những người đàn bà trẻ . Chẳng ai có thể gọi bà hoàng Anh Quốc già khú đế bằng Nàng . Dị lắm ! )



  Tôi không phải là cái  gã nhà văn ấy ; Tôi có lắm cách để gọi Nàng là Nàng .



   Khi trở trời, ấm đầu, tôi cáu, tôi gọi nàng bằng Mụ ( Mụ ấy )


   Khi trời dịu êm, tôi gọi nàng bằng Nhỏ - Nhỏ ơi .



  Khi và khi ( .......... ) Có nàng, ôm nàng trong vòng tay, cho dẫu là có mệt mỏi quá độ, tôi khe khẽ gọi - Bé này . Hãy làm anh dịu, anh mềm,  anh êm .




   Nếu nàng từ khước , tôi có cách khác .



   Nói và Viết .




   Nói là : Từ đây, anh rút lại chữ NÀNG  của em



  Viết , thì viết như sau : Anh không thừa chữ NÀNG  cho em . Bye .









.






nguyễnthHơ Hớ .







  Chẳng có ai  có cái tên là Hơ Hớ xấu xí như vậy . Hơ hớ là tênh hênh, là mủm mỉm  để khi nhìn phải bắt thèm .


Vậy mà khi gặp nàng, quen nàng sau một thời gian theo đuổi  khó khăn vô cùng , tôi gọi nàng là Hơ Hớ . Nàng ngó tôi chầm chập làm như tôi là kẻ ở hành tinh nào rơi xuống . Nàng sưng mặt,  dẫy nẩy .



  Và nói kiểu như đang bị con gì cắn đau :


- Tui cấm ông đổi tên  cha mẹ tui đã đặt cho tui .




   Muôn đời, tôi kỵ  con nhỏ nào xưng là " Tui " kiểu  ấy . Tôi hiền lành, nắm lấy bàn tay biết gõ rất nhanh trên  phím chữ củ nàng , tôi nài nỉ :



- Kệ đi mà . Hãy để anh gọi em là Hơ Hớ .


- Kỳ !





   Chẳng có gì là kỳ . kHi người ta yêu nhau, người ta có cả cái chục  tên  đặt cho nhau .



   Hãy để tôi gọi em là Hớ . Nguyễn thị Hơ Hớ .











From : So Romantic . 








    Aucun commentaire: