jeudi 30 avril 2015

< Ở Ngoài Những Khung Cửa Mưa .

.






      Đôi khi ngỡ chữ nghĩa cũng biến thành mưa rơi xuống : Một chốc êm đềm, một chốc gió bão khi mình có điều nổi bực , nổi giận  về một điều gì .

    Mưa có khả năng làm tan khói bụi trên mặt đất .

   Chữ nghĩa lắm khi làm giảm những bực dọc, cay đắng , miễn là ta tự chủ ở một mức độ khã dĩ .


     (... )

 
    Vài ngày nay, ghé lại một diễn đàn webs có những kẻ trẻ tuổi mang đầy hơi hướng văn hóa của quan thầy , máy đề chữ : Not Found !

   Mở cái diễn đàn khác mà mình đã viết từ những năm 2006 - 2007 , họ đề chữ : "

 " Page Web inaccessible  ''



( - )

   Đóng lại những ô cửa và quay đi . Tiếc hay không tiếc ?  

  Chưa biết . Thời gian nào cũng có những câu trả lời riêng . Hãy xem tất cả là mưa rơi ngoài khung cửa . Cửa khép lại, bên ngoài mưa vẫn mưa rơi .




  đăng sơn.fr


  ( Viết ở ngày 01tháng5 - Mưa -   )



* Về Nhau ở NhữngCơnMưa ...

.


dangson.fr










Về Nhau
ở NhữngCơnMưa .




 Người ta có thể phờ phĩnh nhau , đôi khi như thật ,như đếm trên những ngón tay ...

    Mình đếm nhầm một vài lần rồi đếm đi đếm lại để khỏi nhầm nữa . Rồi, cũng có những điều mình khỏi cần đếm nữa vì hẳn nhiên là như thế -


     Chẳng hạn như những cơn mưa . Mưa sớm, mưa chiều hay ở buổi rất khuya cũng là mưa .Hiện trạng ẩm ướt lắm lúc khó chịu lắm !

    Khó khăn và khổ sở khi đứng núp mưa ở một mái hiên , ngó qua kia công viên của nhà thờ, thấy mưa, nghe tiếng gió và nhớ lại một bài thơ còn rất mới ( đến từ xa, nơi rất xa ) :



khó cưỡng

những cơn mưa như mây xưa, người xưa
ngày ướt sũng, bà già quỳ nguyện cầu
thánh đường mở, giữa chợ đời, dù bật
tay tôi mỏi sức gió trì - khó cưỡng !

muốn gọi tên em, phải gọi bao nhiêu lần ?
phải gọi bao nhiêu tên, những cơn mưa
lưa thưa bóng thoáng, lưa thưa lòng người
bước vào bưu điện, 
con tem em khóc nhoà bưu thiếp 
lỗi tại tôi ?!

dấu chân mưa âm chẳng đổ đưa về
đong chẳng đủ đôi bờ đời, vai đợi
một vòng tay đủ ấm lấy khăn che
tầm mắt tưởng đã lạc vào lòng lỡ

... ( Khải Ý )


Hắn , kẻ làm thơ đã hung hiểm nhắc lại cho tôi một vài hình ảnh xưa xưa từ chữ ' mây xưa - người xưa '

 Tháng ngày đi qua , có lúc mình nghĩ là mình đã đánh rơi quá khứ ở một con đường có nhà bưu điện nhìn sang  bên kia thánh đường .


 Đứng ngó mưa chiều với người, thấy buồn buồn mưa trong mắt người giữa mùi vị của tóc ướt .
  

 "......muốn gọi tên em, phải gọi bao nhiêu lần ?
phải gọi bao nhiêu tên, những cơn mưa... "


   Gọi làm gì nữa bây giờ ?
  Gọi làm gì ở những đời mưa và gió
 Gọi bao nhiêu tên, cũng chừng ấy mà thôi .......



   Không mà .

 Dứt khoát không gọi tên nữa ... Bởi vì những ngày mưa đã loãng tan ở trí nhớ người .





      đăng sơn.fr

    ( Viết ở chủ đề TạiSaoChúngMìnhLàmThơ )






 ..................


& Dạ Hội

...










...    Dạ Hội <





  ----


Tháng 5 . Người ta tổ chức những buổi dạ hội hoá trang .
 Ai cũng  phải đeo mặt nạ và trưng diện để đến dự .
 Buổi chiều sắp tối . Mặt trời loang máu trên bãi đậu xe .
 Tiếng nhạc đầy khắp phòng khánh tiết .
 Ai cũng khác thường .
Cả trăm người đến dự .



 Anh đeo râu , mặt mày như một ông cụ già 99 tuổi, anh còng lưng , đeo cái ba lô , mặc quần áo rách rưới , đẩy cửa vào .
 Nhạc đang chơi bài Michèle và Something .
 Có những cái mặt nạ làm anh hãi sợ  : Con mụ mập kia như cái lu,
Lão kia giả dạng Hồ Chí minh
Con bé tí  kia giả làm Xì Trum cỡ 1 mét 45 .



   Anh khựng lại giữa tiếng ồn aò ấy ,   gặp một ánh mắt sau cái mặt nạ công chúa . Con bé mặc áo đầm trắng, tay cầm cái đũa thần khi ngó anh .
 Chẳng ai nói gì với ai .
 Ai cũng là lạ như trăm kẻ dưng .
 Ánh mắt ấy ngồi chung bàn với anh .
 Tia mắt chẳng có ai ở thế giới này có thể có .


 Ánh mắt ấy và vành môi  hỏi :
 - Ông ăn mày kia ! Ông là ai ? Ông tìm ai ở chốn này .
- Tôi tìm Em .
 - Tôi không phải là ' Em ' của ông !


 Anh nhìn sâu vào ánh mắt sau cái mặt nạ công chúa , anh cười đẹp như gã tài tử và anh nói :
- Cho dẫu là cô nói tiếng Pháp rất chuẩn mực, nhưng tôi vẫn nhận ra cô .


 - .....


  Giữa anh và cái mặt nạ ấy là một khoảng lặng thinh .
 Đèn tắt những ngọn đèn trên cao . Họ để đèn mờ ảo để có một điệu slow .
 Lão ăn mằy mời cô công chúa ra sàn nhảy . Chẳng ai nói gì với ai ở dạo khúc nghe như mưa ở một buổi đêm mùa thu . 
 Chẳng ai nói gì với ai .
 Cần gì phải nói .
 Chỉ một mùi tóc, chỉ ở một nhịp nhảy sai ở Bossa Nova, anh biết ai đó là ai .

 Nhạc dứt để đổi sang điệu rock pha  blues của Clapton . Bài hát mang tên : Em tuyệt diệu ở đêm nay .


 Lão già ghé tai cô công chúa, trầm giọng :
- Đừng đóng kịch nữa , em . Em là em .
- Em là ai ?


 Xời !
 Em là em . Em là con nhỏ đã khóc sưng mắt  sau khi đọc bài " Cảm Xúc " của anh .
 Em chỉ có thể là em sau khi rời trang viết .


 Em khóc khi anh viết :
" Tôi như kẻ cuồng điên, chậm rãi đếm từ 1 đến 20 - Có nghĩa là con của mình có đầy đủ 20 ngón  tay, chân " .
 Kéo cô công chúa  rời bàn, giữa điệu valse , lão ăn mày quỳ xuống đầu gối cô công chúa , nắm bàn tay mềm của ngày nào đón đưa .
 Lão trở lại giọng bình thường :
-   Anh biết em là em . Chỉ là em .
 Một mùi hương tóc , một âm giọng  riêng biệt .
 Hãy để anh có thể đếm 10 ngón tay, 10 ngón chân của đứa bé đang ở trong bụng em ..


 Công Chúa quay mặt vào góc sàn nhảy, lột chiếc mặt nạ . Lão ăn mày rưng lệ, vứt cái mặt nạ ông lão vào một gầm bàn .





 Hắn kéo nàng ra khỏi đêm dạ hội  để về bãi đậu xe .
 Gió run gió .
Đêm run rất ở đêm .
 Cửa xe đóng kín mít .
 Nàng run lên bần bật trong vòng tay chàng .






 đăng sơn.fr













.

mardi 28 avril 2015

< Ở Giữa <...........

.









.Cả trái đất này . Rộng lớn mà cũng nhỏ lắm - theo cách nhìn .

    Không phải ai cũng đến được với nhau , có lắm lúc, đến cạnh nhau , tưởng là gần lắm để sẽ thân thuộc với nhau .  Rồi , vòng tròn mang tên thời gian quay , trôi theo dòng đời, dòng nước .... Nghĩ lại, hóa ra thế mà không phải là như thế .


    Đám đông có những bản thể của những cái tôi nhỏ bé và to tát . Tôi này xích lại gần tôi kia và tôi này xa tôi kia ....


   Người ta có nhiều lý do để xa nhau và vĩnh viễn chỉ còn lại nỗi lặng tăm . Bụi hóa thành bụi mờ , những sáng, những chiều, những đêm khuya đổi cảnh .


   Nhìn lại một chặng đường đã đi ngang, lắm khi nên xóa một phần trí nhớ để quên .


( Và tôi đã nhìn lại một vài chủ đề ở đây - Trang Chúng Mình - để ấn ngón tay vào nút " Xóa " ) -

 ( Như một cách lià và không bao giờ hối tiếc ) .  Bạn có lòng  ghé thăm và xin đừng hỏi " tại sao " .....






   đăng sơn.fr

- Viết để quên một vài điều xưa -









..
dangson.fr




















..........





....DạoKhúcMưa

..




 Đứng chờ nhân viên ở quầy thâu ngân của nhà băng đang làm việc, anh kiên nhẫn mở trang sách để đọc .
 Hắn viết  truyện ngắn mang tên là " Dạo Khúc Mưa " .
Hắn ! Tên nhà văn viết rất đẹp  ( cho dù là hắn đã viết từ những năm 1970 - 1972 !
Hắn đã làm thằng học trò ngày ấy là anh  phải rên rỉ thảm thiết .
Đọc hắn , người ta thèm đến Paris để yêu và được yêu .
...



 Gấp trang sách lại để làm việc giấy tờ và ký tên ở  quầy làm việc, anh nhìn thoáng ra ngoài  . Trời đang hây hây nắng  - Không nóng - Không lạnh . Tự nhiên thèm có một trận mưa ....
Chợt nhiên, thèm mưa  to , rất to để gọi cho em .
Thèm tiếng em dạ nhỏ xíu ở máy nói  khi em nghe anh nói với em :
- Bỏ hết chuyện đang làm đi . Anh chờ em ở ngoài bãi đậu xe .


Anh không chờ em dạ lần thứ hai .
 Anh đến điểm chờ .
Nếu em không rời chỗ có giấy tờ bừa bộn ấy, anh kiên nhẫn chờ và chờ .
Anh bấm lại số phone, gọi em . Anh nài nỉ, ỉ ôi :
- Xuống đi .
 Anh thèm ly cà phê có em ngồi trước mặt .



Và .
 Anh cứ chờ .
Và .


 Anh thấy bóng dáng em . Tóc dài tới vai . Cái robe và đôi giầy màu nâu nâu .
Trời không còn nắng nữa mà trời làm mây , mưa .
Anh nghe giọng em lèo nhèo như mỗi lần anh lên cơn chướng :
- Sao vậy , anh ? Em đang làm việc mà .



Anh bị điếc , anh ăn thịt em bằng tia mắt khi mở cửa cho em vào lòng xe và lái đi .
Nhạc trong xe đang nhả bài Tình như mây khói . Buồn bã .
 Nhạc im bặt khi ngón tay em bấm vào chỗ ' stop ' .
  Em châm bẫm nhìn anh . Nhìn rất lâu và anh đoán là em đang nghĩ anh bị ấm đầu .


Xe  ngừng ở  chỗ anh muốn đến : Cái bàn trải khăn trắng . Hai cái ghế có chỗ ngồi nhìn ra vườn cây và mưa đang lộp độp rơi .
 Ở đây, họ không nghe nhạc việt ( những bài ca buồn thảm )
 Ở đây , họ để nhạc Pháp .


 Ly cà phê vừa gọi , thơm thơm giữa tiếng hát của Michael Búp Bế . Hắn hát :
'' Trời đang mưa khi anh nhìn em .
 Anh đếm những giọt mưa trong mắt em
 Tìm khoảng êm đềm .
 Tình một thứ tình yêu .
 Tìm những lời lẽ mà chưa bao giờ em biết nói
 Trời mưa và trời mưa - với em ...."



 Anh cầm lấy ngón tay em, thọt vào ly  cà phê đang uống và anh mút lấy chất đắng của cà phê ở ngón tay em .
 Nốc cạn ly cà phê . Anh hôn em . Ngắn ! Nồng nàn ! 
 Trả tiền  nước, anh kéo em lên xe . Trả em về chỗ cũ .
 Chỗ có những vòm kính sẽ nhốt kín em với việc đang làm .


 Khi nào làm xong việc .
 Khi nào mưa ngừng rơi , có lẽ cũng là lúc em hiểu : ' tại sao anh yêu em đến như thế ' 





 đăng sơn.fr

dimanche 26 avril 2015

- Cảm Xúc -

.









    Viết

    và Đụng Đến Phần Sâu Thẫm .


____________________________________________






   Buổi sớm . Thức dậy và biết có rất nhiều việc cần làm và phải làm .

  Sớm để tất cả các tế bào thức dậy . Tỉnh táo sau ly cà phê sữa . Mở cửa đón gió mới và như mọi lần ở ngày nghỉ, ngồi vào bàn viết và bắt đầu  đọc . Đọc đại khái như lướt qua một vài tin tức cần thiết và sau đó bắt đầu vào một vài diễn đàn .

 Thấy gì ? Đọc gì ?

 Nhìn thoáng thấy một cái tên tác giả : San Nguyễn , như đã bao lần ghé vào đọc , cho dù là không mấy thích với cái tựa mang tên :  ' Trải Nghiệm Sợ Hãi '

   Tôi không yêu thích sự sợ hãi cho dù sự sợ hãi rất cần thiết trong bước đường phát triển về mặt tâm lý của một đứa trẻ cho cả đến lúc ngoài tuổi trưởng thành .


    Ta - con người - sợ điều gì ?

    Sợ đói khát . Sợ bị bỏ rơi và sợ cả sự thất học , thất nghiệp , thất tình và cả trăm cái sợ khác khi đã mang kiếp con người .



    Ở một người viết ( và còn rất trẻ ) họ sợ gì ?


   Trước khi đọc tác phẩm mang tên Trải Nghiệm Sợ Hãi , tôi  tìm đọc lời tâm sự của tay viết măng trẻ ấy ở : Tâm Sự Viêt Văn với 1 Kẻ Không Chuyên .


    Đã thử nhăn mặt với cái tựa có vẻ lủng củng như thế ! Ý cô ấy muốn nói gì với chữ Không Chuyên ?
 Đọc và sau đó để hiểu tâm trạng và hành trình viết của một người viết là một cái thú . Người ta hay nói : Văn là Người .

   Tôi đã đọc rất nhiều văn và những cái ' hỡi ơi ' của người . Người làm dáng , làm điệu để trang điểm câu viết , người tỏ vẻ để bọc cho mình một vài cái vẻ như cách bôi son đóng tuồng . Đã như thế ngay từ những trang viết bằng việt ngữ và pháp ngữ ....


      Đã có một câu chuyện dựng sắn trong trí tưởng, người viết sẽ viết ra sao để đụng vào cảm xúc của người đọc  ? Đụng nhẹ hay đụng mạnh ?

   Không nói về kỷ thuật viết theo kiểu chuyên hoặc chưa chuyên , khi đọc San Nguyễn kể về câu chuyện một người yêu mang thai, sắp chết, nhân vật đàn ông  mang tên " Tôi " đã vào, ôm lấy nàng và đeo vào tay nàng cái nhẫn cưới . Đứa con tượng trưng cho tình yêu ấy sẽ ra đời như bằng chứng sâu sắc nhất của một tình yêu cho nhau .


     Đoạn viết ấy đã nhắc lại cho tôi một bài hát  của Pháp lúc tôi  đang lái xe và  nàng nhà tôi đang chờ ngày sinh đẻ ....


    Anh nhạc sĩ , ca sĩ ấy kể câu chuyện đang thâu âm trong phòng ghi âm, nghhe nhà thương gọi khẩn cấp . Chạy đến bệnh viện thì họ đưa vào vòng tay một sơ nhi con gái và họ lắc đầu ngậm ngùi , người cha hiểu ra là vợ mình đã chết khi sinh nở . Bao năm trôi qua , mỗi khi nhìn con gái mình, anh nghĩ đến hình ảnh người vợ thân yêu đã lià trần . Câu kết của bài hát là : .... " Anh vẫn nhìn thấy em qua sự sống của con chúng mình "...


 Lúc ây , mắt tôi dàn dụa nước mắt, tôi phải tp xe vào lề đường và ngồi yên để khóc trong sự sợ hãi . Lỡ đó là câu chuyện của mình thì sao ? Tôi run lên , tôi quá sợ hãi . Dấu biệt cơn sợ và sự ám ảnh ấy cho đến lúc thằng bé con ra đời . Tôi sửng sờ như kẻ trúng số độc đắc , khi đếm chậm rãi ở dòng lệ đang tuôn ra ... 1 , 2 ,3 ,4 đến số 20 ( Có nghĩa là  con tôi có 10 ngón tay, 10 ngón chân đầy đủ )


 Nhìn thằng bé ngủ say với cái đầu lơ thơ có vài sợi tóc , tôi như cuồng điên với sự sung sướng , gạt lệ, phóng lên xe, tìm một cái quán vắng người, gọi ly cà phê đậm, quay mặt vào tường để đừng để ai thấy mình đang khóc .

     Và tôi viết . Không có giấy để viết, tôi viết đại lên ở một trang còn trống chỗ của quyển thánh kinh :

 ' Con yêu quý .

   Đây là những dòng chữ đầu tiên cha viết cho con ngày con chào đời ........... '



...


    Tháng năm qua đi , mình hiểu là viết để làm gì ?
 Không phung phí thì giờ để viết kiểu dửng dưng vô bổ .

 Không đọc những điều rỗng tuếch để giết thì giờ mà cần tìm đọc để ôn lại, để sống và có khi  phải  sợ hãi từ những bài viết mang nặng cảm xúc đến từ trái tim và sự chân thật nhất .


    Viết theo kiểu nào ? Thuần Việt hay viết theo kiểu bị ảnh hưởng của văn hóa quan thầy và tìm mọi cách để thoát khỏi ảnh hưởng ấy ?



    Tôi không biết câu trả lời .

  Chỉ biết là mình đọc và viết như một lời cảm ơn chân tình đến người viết đã làm mình phải rơi lệ và mình giữ lại để biết yêu văn chương hơn .






 đăng sơn.fr





  
  đối tượng - 




  --------------------------------------------------------- 



    Sung sướng khi tìm được 2 đối tượng để đọc và chia sẻ với họ . 
   Thật tình mà nói : Vì là kẻ khó tính khi đọc , tôi hay đi tìm đối tượng của mình .  Và ở một vài mạng trên Net, tôi cố tình thúc đẩy và biến  một vài đối tượng thành đối thủ của mình theo cách : Hiểu mình và hiểu người . 

    Đây là 2 đối tượng và cũng có thể là đối thủ tương lai của mình - tôi biết ... 


  1 - Xưa và Mới  : 

 Không là kẻ thích nhập bầy , phe phái cho dù là bất cứ ở đâu, tôi vẫn thích sự yên tĩnh  riêng biệt .  Tính bè phái , kéo bè là bản tính chung chung của đa số : "  Phải thuận theo tao , không theo  , có nghĩa là chống . Chống thì chỉ có chết vì lẻ loi   " ( Đa số thắng thiểu số ) 

     Những cái " tôi " kiểu đa số ấy ra sao ? 

 Dễ thấy lắm , để gặp những cái đa số đeo bảng hiệu có chữ " Tôi '' ấy , bạn chỉ cần đi một vòng, trà trộn vào những đám tiệc, chuà chiền, nhà thờ , ở những hội đoàn và bạn sẽ gặp . Họ đeo những cái bảng hiệu to lớn lắm bằng hành vi, bằng khẩu hiệu , bằng những cử chỉ và ngôn từ đầy khoe khoang . 
 Nếu may mắn , bạn có cái thẻ của  hội nhà văn , nhà thơ thì kinh hoàng lắm . Họ xúm xít nhau, trải chiếu và ca tụng nhau ( cho dẫu là có lắm lúc họ ganh tài và bêu  xấu nhau ) 

  Tôi không thích và không bao giờ có cái thẻ của các hội nhà thơ, nhà văn . Mình nghĩ gì, sống thế nào, viết ra sao là chuyện của mình . 


   Tôi thích những đối tượng mà khi họ diễn đạt, họ có 45 % sự khiêm tốn , 15 % nhã nhặn và phần còn lại là thiên tài ( bẩm sinh hoặc là vì  sự luyện tập ) 

    Ở một vài diễn đàn viết, ngoài những cái lăng nhăng loạn xà ngầu, tôi tìm được vài đối tượng và thầm lặng đọc họ . 



  Họ là ai ? 


   Không trả lời cho câu hỏi Họ là Ai nữa , tôi thử viết về một đối tượng mới vừa 18 tuổi : 


   Sau khi đọc những bài viết của cô , viết vài lời góp ý thì nghe cô thú nhận là cô có số tuổi 18 trẻ măng . Vậy là tôi bị lầm khi đọc văn phong và đoán cô ta ở khoảng 27 <  Tuổi đủ chín mùi để viết về những cái tôi ở những truyện theo kiểu Truyện Dài nhiều tập . 

 Thế ư . Vậy thì tôi tặng cô câu của người xưa : " Tài không đợi tuổi " 

    18 tuổi để đủ chất vững trãi viết về tâm lý ư ? 

    Ngạc nhiên lắm vì tôi đã có nhiều dịp nhìn thấy và chứng kiến tuổi 15/ 18 / 20 của những cô gái thời trang ăn nhậu, trưng diện, hút sách và đàn đúm để tàn phá tuổi trẻ của họ ở bên này ( đất âu mỹ ) và đến lúc cực cùng chán nản, họ bỏ nhà đi bụi hoặc tìm cái chết ..... 

     Nếu gặp cô người viết ấy thì tôi chỉ xin góp ý với cô một điều : Nhìn và thử sửa lại cái tên của chủ đề : Thay vì viết : Trải Nghiệm Sợ Hãi , cô hãy thử thêm chữ " Với " ở giữa Trải Nghiệm - Sợ Hãi , - xem sao . ? - 
    Sợ hãi là tâm trạng , nhưng sợ hãi với  điều gì ? 

   Cái cảm giác của sợ hãi đang lần lưt trải bày với những chương viết  trong truyện của cô . Cô đã có một cách dẫn chuyện không theo cách viết của đa số . 

 Và cô đang trải nghiệm cách viết . Tôi đọc và để cô tự nhiên đi tiếp câu chuyện của cô . Cô sẽ cho các nhân vật đối ứng với nhau như thế nào ? 

   Làm sao người đọc biết được .  Có thể cô sẽ làm người đọc sung sướng hoặc khổ não hơn khi cô viết cho đến lúc cô 50 tuổi ..... 

    Đó là chuyện của cô - một đối tượng của tôi . 






 2. 

   Nhắn với  Đối Tượng thứ 2 . 


 Chú đã nhận tin nhắn và đã trả lời cho cháu trai . 

 Chú ngạc nhiên khi cháu viết là cháu đã chịu ảnh hưởng cách viết văn loại ' phủi , phủi ' của chú . 

 Chú không tin vì chú đang ướt mắt vì con bé kia đã trở thành  đối thủ của chú.. 





Niềm Hạnh Phúc  
( Đơn Giản ) 








__________________________________________________ ______________________ 










Không đi tìm hạnh phúc thì mình có cách tạo hạnh phúc . 


Đừng khó khăn để chọn lựa vì hạnh phúc càng đơn giản thì càng hạnh phúc . 






Hạnh phúc khi đọc câu chuyện nhỏ xíu xiu : 







'' Tôi nhìn đằng sau lưng của ba tôi, mẹ tôi . Tôi không ghen tức khi biết cha yêu mẹ . 




Tôi có hai bà mẹ . Mẹ mới của tôi cho tôi mùi thơm của mái tóc mềm, của bàn tay và vòng tay ân cần ... Mẹ mới thương yêu tôi như mẹ đẻ tôi ra .... - Và tôi khóc vì yêu mẹ .... " 










Câu chuyện của con bé nhà văn tí hon ấy làm tôi nhớ lại ngày xưa : 




" Con bé tí nghe cha mẹ xụt xùi ngoài bếp , nghe mẹ nó nói : 


- Giữa mẹ và em làm anh khó xử . thôi, anh về với mẹ đi, anh ... " 




Bé chạy rất nhanh , nhào vào vòng tay người cha mới : 
- Ba ! Ba ! Đừng đi . Đừng bỏ mẹ con nha ba ơi ! " 




Gã đàn ông quỳ xuống, ôm chặt đứa bé, hôn lên trán nó và đàn ông ở lại . 












đăng sơn.fr 








        




          












...