15.39 chiều ở Paris .
( Không phải là thư tình thứ 2001 ..)
Ngừng nhìn vào cái màn ảnh PC .
Trời đang nắng rất đẹp .
Trời đang là mùa xuân , bụng anh đang là cái bao tử đang là mùa thu ỉu xìu vì từ sáng đến giờ chỉ có 2 ly cà phê sữa lúc 4. 45 sáng ...
Bao tử kêu rồn rột . Anh mở nhạc để nghe .
Ai dè thằng nhỏ Trịnh Lam đang rên quá cỡ .
Nó hát '' Bao giờ em mới hiểu ? '
Trời mẹ ơi ! Nó rên như đứa bé đi lạc mẹ ở chợ .
Nghe nó rên, rên, anh thấy tình yêu sao mà buồn quá đáng !
Nhạc Việt Nam mình lúc nào cũng khóc, cũng rên la thảm thiết ( ? )
Chẳng lẽ tình yêu chẳng lúc nào có chỗ để vui hay sao ?
Nghe thêm một vài bài nữa thì anh thấy anh bắt đầu cạu cọ, nổi nóng ....
Thấy ánh đèn chớp chớp : <<< Có 2 messages .
Cái thư số 1 bằng Anh Ngữ ở hộp thư ở một diễn đàn mắc dịch .
Thư nói :
..... < Tôi là một cô gái người Tàu ở NY . Tôi muốn làm quen với ông . Ông chịu không, ông ? Nếu ông nói OK thì ông có thể gửi cho tôi một vài tấm ảnh và chúng ta tâm tình với nhau , ông nhé ông "
.
Cái thư thứ 2 là của em .
Em nói :
' Anh nhớ ký tên vào bảng kêu gọi Nhân Quyền và rủ rê các bạn của anh ký chung ... '
...
Hơ !
Hai cái thư chẳng giống ai .
Anh ký vào cái thư thứ 2 của em . Và gửi đi .
Anh không tin tưởng cho lắm vào chữ ký kêu gào ' Nhân Quyền ' như thế nhưng để chiều lòng em thì anh ký .
Sự thật nói ra thì mất lòng .
Người ta có thể rên la thêm 30 năm nữa thì thế vẫn thế mà thôi .
Trời đang nắng, đang đẹp ngời ở bên ngoài cửa sổ .
Nhạc đang rên - Rên quá cỡ .
Anh thấy mình đang quạu cọ với những bản nhạc sến như thế .
Anh cũng đang muốn rên và rên .
< Làm sao để mình vui hơn ? <
đăng sơn.fr
ds ... < đang nghe nhạc Sến để viết .... < ....... |
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire