samedi 31 mai 2014

- VÒNG TAY NGƯỜI DƯNG - ( Truyện dài )

.


dangson.fr










VÒNG TAY NGƯỜI DƯNG
__________________________________________ Truy
ện dài - đăng sơn.fr 










1.

Mỗi sáng, trừ khi trời mưa, Huy có thói quen chạy bộ khoảng 45 phút. Mùa hè cũng như mùa đông, trước khi ăn sáng để đến hãng, Huy mặc quần áo, cài giầy, mũ cẩn thận để thong thả chạy trên con đường dẫn ra cánh rừng và công viên cách nhà chừng 4 cây số.

Cái thói quen không thể bỏ này bắt đầu từ khi vợ Huy lìa trần trong một tai nạn lưu thông. Là chuyên viên cho một hãng điện tử từ nhiều năm nay, Huy rất sợ khi thấy mình buồn rầu và hiu quạnh khi về đến nhà. Vào sở đúng 8h30', chàng tan sở vào lúc 5h30' chiều. Ít khi Huy chịu về nhà ngay, chàng lang thang, tấp vào một quán nước trong khu thương xá, ngồi đọc tờ báo hoặc ngắm nhìn thiên hạ cho đỡ buồn. Sự cô đơn nhờ đó mà được giảm thiểu hoặc có khi Huy ghé đến nhà vợ chồng cậu em trai để tán chuyện và ở lại ăn cơm với họ.

Có lần cô em dâu nhắc chừng Huy:

- Hay là để em giới thiệu cho anh một cô bạn cũng đang độc thân để làm bạn cho đỡ buồn? Cô này tính tình hiền lành, lại vui tính.

Chàng ầm ừ vì nhiều lẽ. Trong lòng chàng vẫn còn đầy ấp hình ảnh của người vợ vắn số. Chàng vẫn nhớ đến thưở hẹn hò đầu tiên khi quen nhau, nhớ từng con đường, góc quán đã ngồi với nhau. Làm sao mà quên được những mặn nồng của tình cảm vợ chồng đã sớm tối có nhau?

Mỗi khi một mình, Huy làm đủ mọi cách để khoảng thời gian không còn thấy trống vắng, chàng mua đầy sách vở, báo chí về nhà để đọc mỗi đêm trưóc khi đi ngủ. Trong nhà lúc nào cái máy hát cũng được phát nên những tiếng nhạc. Không nhạc nhẹ lúc đọc sách thì cũng nhạc kích động giật đùng đùng. Ngoài ra, Huy còn ghi tên theo học một khóa khiêu vũ hai buổi tối trong tuần.Dần dà, Huy cảm thấy cái "một mình" của mình tạm ổn.

Vừa chạy, vừa hít thở và để đầu óc mình phiêu bồng trên từng ý nghĩ vẩn vơ, Huy nghe thấy tiếng cười ríu rít của một cặp nam nữ người Á Đông ở gần bìa rừng có vài băng ghế đá nghỉ chân. Hình như họ đang vui vẻ đùa giỡn khi hôn nhau. Huy chạy chậm lại, tỏ cử chỉ chào hỏi khi lướt qua mặt họ.

Cặp nam nữ này sáng nào chàng cũng thấy khi họ cùng chạy bộ trên quãng đường quen thuộc của chàng. Người đàn ông còn trẻ, chỉ độ 40, còn người đàn bà chỉ cỡ 35 tuổi là cùng. Họ trông có vẻ khả ái, lịch sự mỗi lần gặp Huy chạy đến họ đều mỉm cười với một cử chỉ đón mời chào hỏi. Huy cảm thấy có thiện cảm với họ.

Chạy ngược về quãng đường trở về nhà, Huy lại thấy họ đang kiễng môi hôn nhau trong dáng điệu từ giã gần bãi đậu xe. Chừng như họ ở không cách nhà chàng bao xa. Huy đoán vậy trên bậc cầu thang dẫn vào cửa chung cư của mình.

Từ phòng tắm bước ra, Huy bấm nút mở nhạc để sửa soạn bữa quà sáng. Chàng cần ăn khá no nê để sửa soạn cho một ngày làm việc. Tiếng nhạc ngừng để nói sang phần tin tức. Đài phát thanh nào cũng rỉ rả quanh đi quẩn lại các bản tin về cái chết của Trùm khủng bố Bin Laden và chuyện đánh nhau ở Lybye... Huy chán nản, lắc đầu đổi đài.

Trời vào xuân, những cụm nắng sớm bắt đầu trải dài trên mỗi bải cỏ làm Huy thấy phấn khởi.


2. 


- Chuyện của mình sẽ đi đến đâu, anh?


Duy chạy chậm lại chờ nàng, chàng hơi khựng lại và nhăn nhó:

- Làm sao anh biết được? Anh yêu em, em yêu anh...

Loan Phiên thở dốc, tỏ vẻ mệt mỏi. Nàng đề nghị:

- Duy! Cái quán cà phê đã mở cửa rồi kìa. Mình đến đó nghỉ mệt. Hôm nay em không có hứng để chạy.

Duy âu yếm nắm tay nàng băng qua đường. Hai người ngồi yên trước mặt nhau. Duy lấy khăn giấy lau những giọt mồ hôi trên trán nàng. Hai người gọi hai ly cà phê sữa. Mùi cà phê thơm phức và tiếng dương cầm đệm nho nhỏ từ những cái loa quanh tường làm Duy dễ chịu.

Loan Phiên nhìn chàng, giữ yên lặng khá lâu rồi đặt câu hỏi:
- Anh ! Sao không trả lời em ? Rồi chuyện mình sẽ đi tới đâu?

Câu hỏi làm Duy khó nghĩ. Tương lai đối với chàng là một cái gì đó như mưa, như nắng của thời tiết. Khi ở bên cạnh nàng, Duy chẳng bao giờ muốn nghĩ xa hơn. Những môi hôn, những cái nắm tay âu yếm, những cử chỉ săn sóc nhau đang là hiện tại. Khi yêu một ai, ít khi chàng đặt cho mình những câu hỏi quá xa vời. Trong quá khứ, những mối tình của Duy lúc nào cũng ẩn hiện như những cơn mưa rào. Tình đến rồi đi. Những người tình của Duy đến như không bao giờ hẹn trước, họ đến với chàng rồi chỉ ở lại một thoáng. Tình vỗ cánh bay quá nhanh để chàng không kịp đặt cho mình một câu hỏi và một câu trả lời. Lỗi tại ai? Và tại sao?

Chờ bản nhạc tình vừa dứt. Duy nắm lấy tay Loan Phiên, nhìn thật sâu vào đôi mắt đẹp của nàng:

- Em hỏi để làm gì? Em có tìm được cho mình câu trả lời nào thích đáng chưa?

Loan Phiên cắn môi, mặt cúi xuống nhìn ly cà phê sữa. Nhạc đang nhả bài Fellings. Buồn rũ người.

- Em cảm thấy mình có lỗi với anh ấy. Em đã có nhiều lần bị ray rức.

Giọng của Duy trầm đi:

- Anh hiểu. Anh cũng thấy mình có lỗi.

- Làm sao bây giờ, anh?

Cả hai đều im lặng để nghe tiếng piano chạy đều như nhả mưa. Hình như trời đang gầm gừ ngoài khung cửa kính. Chợt nhiên nưóc mắt của nàng lăn tròn trên má. Nàng đang muốn khóc. Thoả thê mà khóc. Chàng dùng hai ngón tay quẹt nước mắt cho nàng. Tình yêu buồn quá đỗi. Những bìa rừng, những nhánh sông ngoài kia cũng đang nhuốm bệnh dưới bầu trời xám đục báo hiệu cho cơn mưa rào đổ xuống.

Chàng đánh thức nàng:

- Em nghĩ sao? Tính gì?

- Em chẳng biết phải nghĩ gì? Làm gì? Chúng ta yêu nhau đã hơn cả năm nay. Anh ấy không có tội. Chỉ có chúng mình có tội. Em không nỡ bỏ anh ấy. 

- Hay là em bỏ anh đi vậy. Rồi em sẽ quên được anh...

Loan Phiên kêu lên thảng thốt:

- Bỏ anh? Quên anh? Không! Không được đâu! Em cần có anh trong đời. Em yêu anh. Duy!

- Phiên! Người ta không thể nào có duợc tất cả mọi thứ trên đời.

Loa đang nhả bài A time for us ủ rũ. Nàng cắn môi sợ mình sẽ òa khóc nức nở. Chưa bao giờ nàng thấy hoang mang như hôm nay.

Duy nhấp ngụm cà phê, lảng chuyện:

- Mai anh sẽ bay sang Nhật để làm phóng sự, có thể anh phải ở lại hơn một tuần. Về sẽ có quà cho nhỏ. Nè! Em thích món gì để anh mua?

- Anh có thể mua cho em được khoảng tĩnh lặng và bình an trong tình yêu không?

Chàng nhỏm người, xoa lên đầu nàng, vỗ về làm như nàng là đứa trẻ nít. Tính nàng hay như thế. Hờn dỗi đó, nước mắt đó rồi lại đặt những câu hỏi rất kỳ lạ. Chàng thầm nghĩ thà bay vào chiến trận hoặc đến những nơi dầu sôi lửa bỏng để làm phóng sự còn đỡ mệt hơn phải trả lời những câu hỏi dự đoán về tương lai của nàng. Đàn bà luôn là một thế giới lạ lẫm, kinh hoàng!

Giọng Loan Phiên ủ rủ như nước mưa:

- Anh nè! Có khi nào sau chuyến đi Nhật về, anh sẽ có một câu trả lời sáng sủa hơn cho chuyện chúng mình không anh?

Làm sao chàng biết được? Cũng có thể chàng có may mắn để trở về, cũng có thể chàng sẽ bị ngã vì bom đạn, vì bụi phóng xạ hoặc bị bắt cóc làm con tin như nhũng đồng bạn cùng nghề của chàng. Cái nghề của chàng là như thế. Sống đây chết mai.

- Anh đi xa, nhớ đến em nha. Nhớ gửi mail cho em. Đừng để em phải mong chờ.

- Bộ không sợ ông chồng của em bắt được. Hắn sẽ bóp cổ em thì đời anh tiêu!

Nàng khúc khích cười:

- Ông ấy bóp cổ em hay là anh sẽ bóp cổ ông ấy?

Chàng cấu lấy mu bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Nghiêm giọng:

- Em! Đừng nói bậy. Anh chỉ là kẻ đến sau.


3.


"Anh!" 

Đêm và những đêm của em rất dài. Những đọan phim ở đài truyền hình thì lại quá ngắn với em. Em chộp cái Remote bấm hết đài này sang đài khác. Những bản tin phóng sự đã làm em thuộc làu vì chỉ từng ấy việc nhắc đi nhắc lại. Đài Tv vừa chiếu xong cái phóng sự về trận thủy triều và nguy cơ phóng xạ từ những lò nguyên tử bên Nhật. Đài khác thì nói về sự hiểm nguy của nghề phóng viên khi đi làm việc ở những xứ có biến loạn làm em nghĩ đến anh.

Anh biết không? Hôm qua đài France 2 của Pháp có chiếu về tin xuống đường bạo động đòi dân chủ và quyền lợi của khối Ả Rập. Màn ảnh đã đầy ấp hình ảnh lê lết của người dân xuống đường, biết bao nhiêu nguòi đã thiệt mạng và trong một cái chớp mắt, em thấy anh cầm micro đứng nói trước những hình ảnh chiến sự. Bụi và khói cay mù mịt. Anh phong trần và gầy rất nhiều so với ở ngoài đời. Em đã thật sự xúc động khi thấy được anh trên màn ảnh. Mắt em đã nhòe đi và tai em cũng bị ù đi một cách khác thường.

Anh đó sao? Anh đang nói về bài học dân chủ của các nước Ả Rập đang tuần tự theo nhau xuống đường đấu tranh. Giọng anh khàn và đục. Em biết anh đã rất mệt mỏi sau bao đêm khó ngủ và anh đã hút thuốc quá nhiều. Xem những hình ảnh khốc liệt như thế, em cảm thấy lòng dạ không yên. Em sợ.

Cái sợ của em đã bao lần làm anh nhăn mặt trông rất buồn cười. Cái nhăn nhó của anh dễ yêu chi lạ! Những lúc như thế, em chỉ muốn ôm chầm lấy anh và cắn anh thật đau. Hoặc chỉ cắn bằng mắt cũng được.

Em đang nhớ đến anh đó. Anh có biết không?

Em với tay tắt ngúm cái TV và đặt cái đĩa hoà tấu của Paul Mauriat vào máy. Bản Love Story hay quá. Hay đến nỗi làm em phải nghe đi nghe lại đến hai ba lần. Em nhớ đến lần vào rạp xem cuốn phim này. Lúc cô diễn viên chính chết, em thấy em đã khóc.

- Em chỉ được cái mau nước mắt!

Vậy đó. Em nhớ có lần anh đã mắng yêu em như thế. Trời mưa gió sập sùi cũng có thể làm em buồn. Hình như đời của em đã buồn quá. Anh có tin vào tử vi và định mệnh không anh?

Đứa trẻ vừa đưọc sinh ra đã mồ côi cả cha lẫn mẹ như em thì phải tin vào chữ định mệnh. Chữ Destin quái quỷ đó đã theo em từ lúc lọt lòng mẹ vào đến trại cô nhi cho đến khi được một gia đình có lòng từ tâm bảo lãnh em sang Pháp. Đi học và lớn lên ở một cái xứ sở không phải là của mình để nói thứ tiếng của người như tiếng mẹ đẻ... 23 tuổi thì bố mẹ nuôi của em giới thiệu cho em ông chồng hiện tại. Anh ấy phong độ, vững chãi với cái nghề nguy hiểm là cảnh sát. Suốt ngày anh ấy đi công vụ. Kể cả những ngày cuối tuần...

Em cô đơn quá đỗi. Cô đơn trong căn nhà rộng lớn, vắng lặng đến rợn người. Chồng em lại có máu mê bạn bè hơn đời sống gia đình. Hai vợ chồng không đẻ con được nên anh ấy càng thích sống ỏ ngoài hơn trong nhà. Là người chồng tốt nên anh ấy không để em thiếu thốn bất cứ điều gì. Anh khuyến khích em đi học khiêu vũ, một tuần ba lần và tập thể thao để không buồn chán và bắt em nghỉ hẳn việc làm để ở nhà.

Đời sống tẻ nhạt của hai vợ chồng cứ như thế. Trôi. Trôi đi cho đến ngày em gặp anh ở một hàng hiên quán nước. Em đang ngồi đọc tờ Le Point mới mua. Đọc đúng trang phóng sự nói về nhũng tay tài tử hạng star bê bối, nhậu nhẹt xì ke ma tuý và vào tù ra khám như đi chợ. Bỗng có cái bóng đi ngang, húc vào bàn em làm đổ ly nước cam đang uống.

Cái bóng ấy chính là anh. Anh trầm tĩnh cúi xuống, rút khăn tay lau bàn và xin lỗi em.
- Chị! Chị là người Việt Nam hả?! Cho tôi xin lỗi.

Anh đã nhanh nhẩu gọi người bồi mang đến ly nước cam khác. Anh liếc vào trang báo em đang đọc dở dang để cười tủm tỉm.

Em ngạc nhiên, thắc mắc:

- Sao ông cười? Ông chế nhạo tôi ư?
- Không dám, thưa chị. Chị đang ghé mắt đọc bài phóng sự do tôi viết

Em tròn mắt ngó anh. Không lẽ cái tên Patrick Delon lại là cái ông Mít đang đứng chần dần trước mặt?

Không kịp đặt câu hỏi thì anh đã chìa bàn tay cho em bắt lấy một cách tự nhiên:

- Tôi là Patrick. Tên cúng cơm mà cha mẹ đã đặt là Duy. Lê Duy. Còn chị? Chị tên gì ? Tôi có thể ngồi cùng bàn với chị một chốc. Có được không ?

Em chợt thấy ghét cái tự nhiên có vẻ bạo dạn và đỏm dáng của anh vô cùng. Nhưng cũng đành gật đầu để xem cái tên này sẽ làm cái trò gì.

Như đoán được ý nghĩ của em, anh móc ví chìa ra cái thẻ Presse có hình và tên của anh. Anh nói anh làm nghề phóng viên Reporter cho mấy tờ báo như Paris Match, Le Figaro hoặc Le Point của Pháp.

Vì cũng thích văn chuơng và báo chí, thế là hai đứa quen nhau. Dễ dàng. Tự nhiên và nhanh chóng







"Tình yêu là tất cả và cũng chẳng là cái gì hết".

Em nhớ rất rõ cái định nghĩa của anh theo kiểu huề vốn khi có lần chúng mình ngồi quán. Chẳng biết câu chuyện loanh quanh như thế nào mà em đã buột miệng hỏi anh. Tình là gì?

Anh đã gọi thêm một ly bia và bắt đầu cà khịa để kể cho em nghe về những mối tình kiểu chớp nhoáng của anh.

- Em nghĩ là lỗi ở anh, vì anh không biết dừng chân, đứng lại.

Anh ném cái nhìn ra ngoài của quán. Giọng buồn hiu:

- Có thể đúng và cũng không đúng...

- Tại sao vậy, Duy?

- Nghề nghiệp của anh không cho phép anh dừng chân ở một điểm vững chắc. Cứ một hai tuần ở một chỗ, anh lại phải bay đi nơi khác. Chẳng biết sống chết ra sao. Nếu lập gia đình thì...

- Thì anh bỏ nghề này. Làm nghề khác. Có sao đâu? Anh biết chụp ảnh, vẽ tranh. Hoặc là anh xoay qua nghề viết tiểu thuyết diễm tình...

Anh nhìn xoáy vào tận cùng của mắt em. Cười:

- Em nói nghe thấy dễ dàng quá. Anh thuộc type người thích phiêu lưu mạo hiểm. Thích tìm kiếm và khám phá không ngừng. Càng khói lửa, anh càng thích. Có một thời gian, các toà soạn phái anh đi làm phóng sự ở các quán bar, bia ôm hoặc trà trộn vào các ổ du đãng, ăn cướp... Được một thời gian, anh đâm chán ngấy lại xin ra các mặt trận xa xôi. Còn nghề viết tiểu thuyết ư? Anh chúa ghét mấy thằng nhà văn an nhàn nói phét và viết truyện phét. Kể cả mấy thằng làm thơ, chẳng ra cái gì...

- Ô hay! Cứ nhìn Marc Levy thì thấy. Truyện của ông ấy rất thành công.

Anh cười. Ngó cách cười của anh chỉ muốn đấm cho vài cái. Người gì mà ngang ngược. Có cái gì đó trông như rất ngạo nghễ, cao ngạo ở anh. Ngồi nói chuyện với anh có lúc em thấy vui nhưng cũng có những lúc em đâm ra ghét anh hoặc nói đúng hơn là em ghét cách lý luận của anh. Gàn gàn, ngang bướng!

Quen nhau thì cứ quen nhau. Em chẳng nghĩ gì hơn về anh. Cho đến ngày nọ, anh đi xa cả tháng không về. Em chỉ nhận được mỗi lá mail của anh lúc anh chuẩn bị bay.

" "Cô bạn nhỏ!

Ở nhà. Hãy ngoan ngoãn. Đi xa về, anh sẽ có quà." "

Anh chẳng nói anh đi nơi nào cho chính xác. Chỉ biết là hàng
tuần sau (chắc anh nghĩ lại) em lại có mấy chữ vỏn vẹn của anh trên máy:

"Cô bạn nhỏ thân mến!

Anh vẫn còn sống với những điều vui buồn trong công việc. Sẽ kể chuyện khi anh về. Nhớ ngoan ngoãn với ông chồng "

Cứ thế, cứ thế. Những dòng chữ vỏn vẹn đã làm em nghĩ đến anh.

Khi mình nghĩ nhiều về một người khác phái nào đó cũng có nghĩa là mình đang rung động, mình yêu! Đã nhiều lần em quay đi, quay lại tự vấn lại lòng mình trong mỗi khoảng khắc rãnh rỗi. Tại sao thế? Tại sao mình lại nghĩ hoài đến người ta? Một người dưng tình cờ gặp trên hàng hiên quán nước. Rồi quen nhau, rồi mời nhau vài ly nước khi mình có dịp đi ngang toà báo. Người dưng bỏ việc, chạy ào ra kéo ghế ngồi, gọi nước. Nói dăm ba câu chuyện. Chuyện đời sống, chuyện chính trị, chuyện đánh đấm và cách tránh sự khuynh đảo ảnh hưởng hóa của nghề báo hoặc có khi lôi chuyện tầm phào chó cán xe, xe cán chó ra nói. Anh cười, em cười. Hình như chỉ có em là cười tươi nhất vì anh đã biết cách mang lại cho em những nụ cười. Tự nhiên. Thoải mái.

Dần dà, em hiểu được anh nhiều hơn. Qua gương mặt bảnh trai nhưng khá lạnh lùng khi anh muốn. Nhớ có lần, anh thấy trong quán có hai ba gã thanh niên dòm ngó và buông lời tán tỉnh bất lịch sự với em. Anh chậm rãi qua bàn của họ. Chẳng biết anh nói gì với cái giọng cứng và trầm của anh. Ba gã ba trợn đứng dậy bỏ quán đi mất. Em gạn hỏi anh theo thể tính của đàn bà. Anh chỉ cười, không nói gì hơn là câu: "Chuyện đàn ông. Em để ý làm gì?"

Hình như câu "Chuyện Đàn Ông" càng thôi thúc sự tò mò nơi em. Đàn ông ơi! Các người là ai? Thế giới của đàn ông có gì lạ ngoài chuyện săn mồi đối với phụ nữ và chuyện lên giường making love?*

Ở anh. Cái nhìn về đàn ông của em đã từ từ biến dạng. Anh nói chuyện thản nhiên. Không một lời tán tỉnh bâng quơ.

Em hỏi anh nghĩ gì về cách ăn mặc chưng diện của phụ nữ. Anh đáp:

- Không có đàn bà xấu, chỉ có đàn bà không biết cách làm mình đẹp.

Em trở chứng thử trêu anh:

- Thế em có phải là người biết cách làm mình đẹp hay không?

Anh nheo mắt, trả lời:

- Chuyện này bạn có thể hỏi thẳng ông chồng của bạn.

Em nhăn mặt:

- Hãy đừng nhắc đến ông chồng nhà quê của em. Ông ấy chả bao giờ khen tặng em.

- Anh cấm em nói xấu chồng. Ông ấy ra sao mà nói là nhà quê?

- Ông Andy nhà em chỉ biết đi cày. Trước khi về nhà thì tạt vào quán đấu hót với bạn bè. Về nhà muộn để cơm nước, làm lặt vặt vài thứ việc nhà rồi bay lên giường khò thẳng cẳng. Hắn không thích ciné, không thích văn nghệ, không thích văn chương, báo chí.

- Haha! Nhưng có điều là hắn thích em là được rồi. Thế là hạnh phúc rồi phải không?

- Theo anh, thế nào là hạnh phúc?

- Hạnh phúc với anh là những gì mình đang có và biết giữ lấy để toàn thiện theo khả năng của mình.

- Đơn giản thế sao anh?

Anh chỉ tay lên bầu trời:

- Thấy gì không?

Em ngước lên, thấy khoảng trời xanh ngắt trên những toà nhà của thành phố. Những tàng cây đan nhánh tỏa bóng mát trên con đường đang nhộn nhịp xe.

Giọng anh dịu dàng. Nhẹ:

- Đó. Hạnh phúc là như thế. Nghĩa là em có đôi mắt để ngắm nhìn và tận hưởng. Hạnh phúc của anh là lăn lên cái giường sau một ngày dài mệt mỏi...

- Và có một bà vợ pha cho anh cốc nước chanh với lời nói âu yếm. Phải vậy không?




4.


Em vừa đọc xong một cuốn truyện hay của Pháp. Trong truyện dĩ nhiên là có những nhân vật. Những nhân vật đó có đầy đủ sự thương yêu, giận ghét nhưng chẳng ai thù hận và đâm chém nhau. Loại truyện tình cảm này rất nhẹ nhàng cho nhũng người ngủ muộn như em.

Đồng hồ nhảy lên con số 11 giờ đêm. Andy vẫn chưa về sau khi gọi điện thoại báo là sẽ về rất muộn vì đi công vụ. Lại ba cái chuyện thả lưới bắt đường dây ma túy đang hoành hành trong thành phố.

Những đêm ở nhà một mình như thế này, giữa căn nhà quạnh vắng, em lại thấy sợ. Sợ cái bóng tối dưói ánh trăng trên từng lùm cây ngoài cửa sổ. Sợ một tiếng điện thoại nào đó báo về nói "Andy, chồng bà đã tử nạn khi đi tảo thanh bọn cướp của giết người"

Để trấn áp những cái sợ và nhất là nỗi cô đơn đến từ ý nghĩ của mình, em làm tất cả những điều có thể làm được. Nghe nhạc, đọc sách, mở máy xem phim hoặc ngồi vào bàn viết thơ thẩn một mình như thế này.

Viết ư? Viết đã trở thành một cái thói quen mỗi khi em có chuyện gì nay náy lẩn quẩn mãi trong lòng. Cái thói quen từ thời 16 tuổi. Cái tuổi lưng chừng của một đứa con gái hay khóc vì tủi thân. Nước mắt của nó đã biến nó thành người lớn trước tuổi. Nó tủi thân khi nhìn ngắm những mái gia đình có đầy đủ cha mẹ con cái. Nó thèm đuợc gọi tiếng Cha ơi Mẹ ơi trong vòng tay trìu mến.

Đứa con gái đã biết mơ để mà mơ trong một mái gia đình của người bão lãnh khi thoát ra được cái trại mồ côi. 23 tuổi, lấy chồng. Dù đuợc chồng ấp ủ thương yêu nhưng nó, ngưòi đàn bà vẫn thấy mình vò võ cô đơn. Chồng của đàn bà rất tốt, rất bảo bọc nhưng chồng không biết hòa nhập vào dòng suy nghĩ của vợ. Chồng có thế giới riêng của anh, của súng ống đạn dược trong những buổi lùng bắt tội phạm, và chồng thích vui say vói bạn bè đồng nghiệp. Hình như chồng của đàn bà không bao giờ chịu tìm hiểu xem trong cái thế giới của đàn bà ngoài thể xác và sắc đẹp xem họ có cái gì khác?

Em không muốn than thở như thế nữa. Dù sao đi nữa, em vẫn đã có được cho mình một thế giới riêng từ ngay trên những dòng chữ của mình. Viết về những điều suy nghĩ của riêng mình và viết về anh. Duy!

Em sẽ viết về những đoạn mail ngắn mà chúng mình hay gửi đi để thăm hỏi nhau. Em đã thèm có một ngưòi bạn thật sự hiểu mình để có thể chia sẻ vui buồn.

Từ nay, trong nhũng điều em viết về thứ tình bạn này, em sẽ gọi anh là chàng và có chữ nàng là em.

Em bắt đầu kể, kể từ đầu:





5.




"Anh vừa về Pháp. Có quà cho em. Nhận không?"

Cái mail của Duy chỉ có vỏn vẹn như thế làm Loan Phiên vui. Nàng có cần gì đâu khi biết chàng đã toàn vẹn trở về sau chuyến đi Nhật để có những đoạn phim phóng sự. Hai nguời hẹn gặp nhau ở đầu phố, chỗ có những quán cà phê nhộn nhip không xa tòa báo mà Duy đóng quân mỗi khi bay về.

Trông Duy gầy đi. Loan Phiên hỏi, giọng lo âu:

- Anh có bị bụi phóng xạ không?

- Bậy nà. Họ kiểm tra kỹ càng lắm. Nhất là ở các ngõ ra vào phi trưòng. Vả lại chuyến này, anh ở Tokyo thường hơn.

Duy để lên bàn cho nàng túi quà. Hai con gấu nhồi bông nhỏ và một con búp bê Nhật biết cười khi ta ấn ngón tay vào gáy tóc.

- Anh làm như em còn con nít. Lúc nào cũng cho thú nhồi bông!

Chàng cuời hiền hòa khi nguớc nhìn lên bầu trời xanh. Ở thành phố đông xe cộ, chẳng nghe đuợc tiếng chim hót. Những lùm cây xanh lơ trong mắt chàng. Ngó Duy có vẻ vui. Nàng hỏi:

- Làm cái gì mà ông cười tươi thế ông? Hay là qua Nhật, tóm đuợc cô Nhật bản nào mang về rồi ? Cổ nhân có nói: Ở nhà Tây, ăn cơm Tàu, lấy vợ Nhật. Phải vậy không?

- Nói tầm bậy. Em biết là anh đang tôn thờ chủ nghĩa độc thân không?

Phiên chun mũi, nghiêng nghiêng mặt ngó chàng:

- Em biết. Một ngày nào đó, cái chủ nghĩa lỗi thời của anh sẽ bị bỏ vào thùng rác. Xưa rồi Diễm ơi!

Duy chau mày, không hiểu đuợc kiểu nói "Xưa rồi Diễm ơi" của nàng khiến nàng phải lòng vòng giải thích về cái hiện tuợng của bài hát mang tên Diễm Xưa.

Chàng gật gù và nhấp ngụm bia sủi bọt. Chàng hỏi:

- Mấy tuần nay em ra sao? Chồng con thế nào?

- Vẫn thế. Chồng em vẫn miệt mài công vụ. Nghe đâu anh ấy sắp sửa đuợc lên lon. Hắn càng hăng chí chạy ngày chạy đêm. Thế nào cũng có ngày em thành góa phụ ngây thơ.... ơ .. ơ!

Duy ngó thẳng vào mắt nàng. Giọng như đùa như thật:

- Em chỉ đuơc cái nói tầm phào! Nếu chẳng may như thế, đợi một thời gian sau, anh giới thiệu cho em vài thằng bạn tử tế, đàng hoàng.

- Không dám đâu. Bạn của anh cũng long bong nay đây mai đó ở các nơi đầy chết chóc thì em lại góa bụa thêm một lần nữa. Xin ông.

Câu nói của bạn làm Duy trầm ngâm. Duy có những lúc lạ kỳ như thế. Có lúc trững giỡn ồn ào làm như đời này chả có gì là quan trọng. Lại có lúc ngậm tăm như có điều gì suy nghĩ mông lung lắm.

Loan Phiên để mặc chàng ngồi yên rồi một lát sau hỏi. Giọng nàng nhẹ như bờ gió thoảng từ hồ phun nước bên kia đường.

- Chiều tối nay anh rảnh không?

- Để làm gì?

- Anh hỏi nghe vô duyên chi lạ! Để em cho phép anh mời em đi ăn tối.

- Cha mẹ ông bà tui ơi! Cái gì lại có chuyện cho phép hay không ở đây? Bộ em đang kiếm chuyện moi địa anh hay sao?

Nàng cười tươi. Nhìn nàng, Duy hình dung đến những đóa tulippe vàng rực từ một cái tiệm hoa bên Nhật.

- Nè anh! Sao không trả lời em? Tối nay em rảnh. Ông chồng phải gió đang đi công vụ bên xứ Espagne cả tuần. Em buồn quá. Ở nhà lại sợ ma.

- Sao không kêu một cô bạn nào đó đi ăn với em? Bộ không còn một cô bạn gái nào hay sao?

Loan Phiên trợn mắt ra giọng bực dọc. Đàn bà biết luờm, biết nguýt:

- Tôi gia hạn cho ông hai phút để trả lời. Ông có muốn tôi mời ông đi ăn nhà hàng tàu tối nay không ? Trả lời? Tôi biết ông rất tham ăn và thích ăn ngon. Trả lời mau.

Duy ngần ngừ. Chưa bao giờ Phiên ghét chàng đến như vậy. Đàn ông gì mà ...ù ù lì lì.

- Anh sợ không tốt cho em. Lỡ ông chồng em nổi cơn ghen hoảng thì tội cho em. Anh thì không có gì?

- Không có gì là sao ? Mà nè. Trả lời mau. Đi không?

Duy liếc vào đồng hồ tay. Chàng móc điện thoại nói dăm ba câu chuyện về bài báo rồi trả lời:

- Anh sẽ trở lại toà soạn để làm nốt bài báo và thu thập các hình ảnh. Tám giờ tối, mình đi ăn. Chỗ nào tùy em chọn.




Mải mê làm việc, Duy không biết có hai lời nhắn ở máy điện thoại. Lúc sắp xếp lại đống giấy tờ, chàng thấy máy gọi. Cô bạn gái tên Jenny đã gọi và để lại lời nhắn:
"Anh ơi! Em đang chán đời. Sắp chết rồi. Cứu em! Anh đang ở đâu?"

Duy gọi lại. Jenny nói:
- Trời ơi! Cả sáu tháng nay, anh trốn biệt. Về Pháp rồi hay đang ở nơi nào?
- Đang ở gần em. Có chuyện gì mà than khóc thế?
- Tối nay. Tám rưỡi, em cần gặp anh. Có chuyện cần anh.
- Tối nay, anh có hẹn đi ăn tối với bạn anh

Giọng Jenny gào lên ở đầu dây:
- Anh hủy cái hẹn ấy đi. Ưu tiên cho em. Nếu không, em sẽ đốt nhà anh. Nói là em sẽ làm. Anh đang ở đâu? Đúng hẹn, em sẽ đến.

Duy thở dài, không thể từ chối. Chàng nói cho cô bạn biết chỗ hẹn và điện thoại cho Loan Phiên:

- Phiên! Cho anh xin lỗi. Anh có người bạn đang cần anh gấp ở tối nay. Mai anh sẽ đi ăn với em. Tám giờ tối. Đùng buồn. Anh hứa chắc.

Tiếng Loan Phiên dỗi hờn, hậm hực:
- Anh chỉ đuọc cái hứa lèo. Chắc gì ngày mai anh giữ được lời hứa?
- Thật mà. Vậy đi nghe.
- Kỳ cục! Vậy tối nay em sẽ rủ nhỏ bạn đi ăn để thế chỗ của anh. Ghét thật! Nguời gì đâu...

Hai người cúp máy. Duy chạy qua phòng kế bên để giao vài tập hồ sơ đánh máy, nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ của Jenny.

Vừa bước ra khỏi của toà soạn thì đã thấy chiếc xe bỏ mui màu đỏ chói của cô bạn tóc nâu trờ đến. Chờ Duy nhảy vào lòng xe, Jenny vọt ra khỏi cổng parking như cơn bão. Duy ngồi im nghe nhạc rock từ máy hát. Con nhỏ vẫn có cái tật lái xe rất nhanh trong thành phố như người đang hát xiệc. Bị phạt vạ biết bao lần mà cũng không tởn.

Duy lầm bầm :
- Chạy chậm lại đi. Anh đang sợ.
- Coi cái mặt thỏ đế kìa. Đi làm phóng sự ở mấy cái xứ mắc dịch thì không thấy sợ. Mới 38 tuổi đã thấy mình già rồi hay sao?

Duy ầm ừ theo dõi cách lái xe của bạn, chàng biết cứ càu nhàu mãi cũng vô ích. Có bao giờ Jenny chịu nghe lời người khác đâu. Qua những dãy phố ngập đèn đuốc, qua bao dãy cửa hàng sửa soạn hạ màn đóng cửa, xe tấp vào bãi đậu của một cái nhà hàng khang trang nằm sát bờ sông đang lộng gió.

- Tối nay em đãi anh. Muốn sỉn với anh.

Vừa nói, Jenny vừa khóa cửa xe và cặp tay chàng, thản nhiên đẩy cửa kính bưóc vào tiệm. Hai nguời chọn cái bàn sát của kính trong suốt để có thể ngắm nhìn cả một góc phố về đêm. Ngày đầu tuần, tiệm ăn ế nhăn.

Duy hỏi :
- Em nói, em có chuyện gì buồn?
- Anh muốn nghe không? Em đang thất tình. Thằng kép mới đã khăn gói bỏ đi
Duy muốn phá ra mà cười. Có lúc nào mà không thấy Jenny thất tình đâu. Nàng yêu như giông bão rồi cũng quên như gió cuốn. Chỉ có điều...

Jenny gõ vào mu bàn tay của chàng, nói như đang bắt kịp ý nghĩ của chàng:
- Thằng kép này vừa ở với em độ 4 tháng là khăn gói. Số tình duyên của em lận đận. Đen như mực! Thằng này làm chung trong cái toà soạn chuyên đăng tin "lá cải" của em. Phải chi hồi đó, anh nói anh yêu em rồi ở hẳn với em. Em vẫn còn thù oán anh.

Trong ánh mắt đầy buồn phiền của nàng, Duy thấy lại những ngày cũ. Ngày mà hai đứa còn học chung môn ký giả báo chí. Ngày ấy, Jenny nổi tiếng là phá phách, nghịch ngợm. Nàng vui tính, gan dạ. Thích hay ghét nói thẳng chẳng kiêng dè ai. Bạn trai cả đống nhưng Jenny chỉ thích có mỗi chàng. Đi đâu cũng theo chàng như cái bóng. Làm gì cũng nằng nặc hỏi ý chàng.

Là con nhà khá giả, Jenny muốn gì được nấy. Nàng thích tụ bạn, uống rượu, hút thuốc cứ như đàn ông con trai. Trong một đêm khiêu vũ ở khóa học, Jenny đã ôm cứng lấy chàng, dụi thẳng mặt vào cổ vào ngực chàng giữa một bản slow chậm rã rời. Nàng thút thít " Đêm nay về nhà em, anh. Về nhà em. Mình ngủ với nhau. Em cần anh. Em yêu anh. Đã từ lâu. Em cấm anh từ khước em. Anh... Anh..."

Vòng ôm càng lúc càng quấn chặt. Duy đã thấy mình bềnh bồng say sau hai ly whisky nhỏ. Duy bị cuốn hững vì tiếng nhạc pha lời thì thầm gợi cảm.

Đêm hôm ấy đã rất sâu, đậm sệt như ánh mắt và khuôn mặt đỏ ửng của nàng. Bãi xe đậu vói môi hôn nồng nàn. Cánh cửa phòng khép hờ lại. Bóng đèn mờ như cũng muốn tắt để biết run rẫy theo từng nhịp điệu của thân xác. Jenny dã nồng nhiệt, đã vũ bão như con thú đang đói mồi. Jenny đã hoà nhập thân xác mình vào thân xác rắn chắc của chàng. Cả bầu trời mênh mông chỉ còn lại là một cái chấm nhỏ khi xác thịt đã cuồng say, no nê...

Jenny đã yêu chàng và nàng làm chàng sợ hãi. Duy đã chưa từng bao giờ nói yêu nàng. Điều này đã làm nàng khổ sở xung đột. Nàng biết chàng mê đắm với nhục thể từ nàng nhưng tâm hồn chàng đã là một rừng tinh tú đầy bóng tối mà nàng khó có thể chiếm đoạt. Jenny khóc, Jenny ỉ ôi và nàng nghĩ: Có một ngày nào đó, Duy sẽ phải suy nghĩ lại và chàng phải thuộc về nàng.

Thời gian trôi.







- Anh sao tối nay anh lầm lì im lặng với em ? Nói cái gì đi chứ, trong khi chờ đợi họ dọn món ăn. 

Jenny lên tiếng làm Duy giật mình trở về hiện tại, chàng nhéo vào cái đầu mũi của nàng : 

- Tại anh đang nghe em nói và suy nghĩ về em 

- Anh nghĩ gì về em ? Tốt hay xấu ? 

- Cả hai điều lẫn lộn. Em hay ỉ ôi thế nên đời buồn. Vui lên trong nhũng điều mình đang có 

Jenny nâng ly ruợu óng ánh, ngắt lời chàng : 

- Vui như anh thì không. Ai cũng bỏ em đi mất. Không có anh ở cạnh, em còn vui với ai ? 

- Chắc gì lấy anh rồi, em sẽ có hạnh phúc ? Cái tính ngổ ngáo của em, cái tính thích bay nhảy phiêu lưu của anh... 

Nàng nhăn mặt, nhìn thẳng vào mắt chàng như khiêu khích : 
- Chưa ở với em. Sao anh biết là mình không hợp với nhau ? Em có thể là một nguời vợ rất tốt. Em sẽ học làm bếp để nấu những món ngon cho anh và mình sẽ có hai ba đứa con kháu khỉnh. 

- Hóa ra đã từ bao lâu nay em vẫn chưa biết làm bếp sao ? 

Jenny chống chế : 

- Công việc ở hai cái toà soạn báo lá cải đã đè nặng em. Cả ngày chạy muốn bở hơi. Tối về, ghé chợ mua cái gì đó về hâm nóng lại. Hoặc em hay ghé một cái tiệm ăn. Ăn cái gì cũng xong. 

Duy nghĩ đến một hình ảnh của một cặp tình nhân mà người nào cũng chạy xấc bấc với việc làm ngày đêm. Thì giờ nào để có nhau, để sinh con đẻ cái và có được một mái ấm toàn vẹn ? Chỉ nghĩ đến điều này mà thôi, Duy cảm thấy sợ và bất ổn. Nguời đàn bà ngồi trưóc mặt rất yêu chàng để nghĩ đến điều cầm buột. Đàn bà khi yêu, họ muốn chiếm hữu để có cái cảm giác an toàn. Đàn ông cần phải có thời gian để xác định rõ lòng mình. 

Jenny tình tứ, nắm lấy tay chàng, khẩn khoản : 

- Duy ! Nói yêu em đi anh. Em đang có ý muốn chiếm đoạt anh để cho riêng em. Lấy em làm vợ đi anh. Em cô đơn quá ! 

- Anh có tình cảm với em nhưng anh chưa thể nào dừng chân lại một chỗ. Rồi anh sẽ làm khổ em 

Nàng ấp bàn tay chàng vào ngực mình. Chỗ trái tim đập : 
- Có tình cảm là làm sao ? Thương hay là yêu ? Hay là anh giả vờ nói yêu em cho em an lòng cũng được. em đủ tính lì lợm dể chờ đến ngày anh thật sự yêu em. Em biết cách cảm hóa anh. 

Nàng ghé môi hôn lên lòng bàn tay chàng trong khi chàng giữ yên lặng. Buổi tối lặng gió bên ngoài trên đường vắng xe. Duy nghe lòng mình lặng vắng lạ thuờng 

Giọng nguời đàn bà mè nheo : 

- Anh. Trong lúc chờ đợi, em muốn cầm giữ anh vài đêm. Mai em được nghỉ. Anh sẽ biết cách an ủi em phải vậy không ? Mấy tuần trước, chán đời quá, em đã có ý định từ giã cõi đời chán chường này. 



..




6. 



Jenny đã đi làm khi Duy thức dậy.Tia nắng muộn hắt qua kẻ hở của tấm màn cửa chạy thẳng đến đầu giường làm chàng choàng tỉnh.Cổ họng khô đắng,Duy vớ chai nước ở đầu giường tu ừng ực . 

Chàng đẩy cửa vào nhà bếp .Giữa ly tách còn bừa bộn đầy trên bàn ăn có mẩu giấy và dòng chữ viết tay của Jenny. 
" Có sẵn cà phê nóng cho anh ở máy.Bơ và sữa trong tủ lạnh.Buổi trưa tự ăn uống một mình.Tối em về,đi ăn tối và em sẽ tiếp tục " mần thịt " anh.Kiss ... " 

Đọc chữ Mần Thịt,Duy nhăn mặt và thấy muốn nhức đầu.Rời khỏi phòng tắm,ngồi thừ người mệt mỏi một lúc lâu ở bàn ăn và ly cà phê đắng nghét,chàng nghĩ ngợi nhiều về mối liên hệ tình cảm của hai người.Đêm qua ở nhà hàng,Jenny uống hơi nhiều.Về đến nhà,nàng vồ xoắn lấy chàng và đẩy lên giường.Giữa cơn ngày ngật,nàng biến thành một con hổ đói mồi,nàng ngấu nghiến chàng như chưa từng ngấu nghiến.Cái cảm giác đàn ông trong chàng như bị chạm vào tự ái.Cái ý nghĩ trâu tìm cột,cột không đi tìm trâu làm Duy mất đi nhiều hứng thú. 

Sau khi mê đắm rã rời,Jenny nằm áp mặt lên bờ ngực rộng của chàng rồi thì thầm : 
- Duy ! Mình lấy nhau nha.Rồi anh sẽ hạnh phúc 

Môi hôn lại ùa khắp mặt mày làm chàng choáng ngộp.Rừng tóc của người đàn bà xõa đầy khuôn mặt chàng,Duy tìm một kẻ hở để có thể suy nghĩ về một đời sống lứa dôi.Chàng thấy mình nên tỉnh táo.Tỉnh để có một con đường,một lối đi cho mình.Đã bao lần sống,làm việc giữa những khói bụi mịt mù bom đạn khi đi công tác,Duy vẫn tỉnh táo để tìm cho mình một lối thoát hiểm. 

Tình yêu của Jenny là một trận chiến,nàng hăm hở trong lối tấn công vũ bão như muốn đẩy lùi lại tất cả những biên thùy phòng ngự nơi chàng.Lối suy nghĩ,cách diễn đạt của văn hóa âu châu nơi nàng đã làm Duy lúng túng,đắn đo.Nhiều lần Jenny đã nói với ánh mắt sũng,giọng ướt : Anh phải biết là em yêu anh. 
Sao lại phải biết ? Chữ Biết là chàng đã biết từ lâu,dạo ấy,thời ngồi chung trong học viện.Tình yêu,mối nhạy cảm từ trong tâm hồn trí óc khác hẳn với dộ hoà nhịp của nhục dục thể xác.Ở trong nàng có cả hai điều ấy.Ở Duy chỉ có nỗi vỡ bờ háo hức khi gần nàng.Độ ấm của hai thân thể chạm nhau như một cơn địa chấn,ầm ì chuyển lực.Sau đó là bằng phẳng,là nín lặng trên một vùng đất được ngắm nhìn từ một bìa rừng vi vu gió.Duy không tìm thấy đưọc hình ảnh của một mạn thuyền êm ả đu đưa gió bên bờ sông nơi chàng.Jenny ví như một chiếc tàu có mã lực,cuồng nhiệt sôi nổi sóng ! Hình ảnh dịu dàng nơi một người đàn bà Việt Nam vẫn thiếu vắng trong chàng. 

Uống nốt ngụm cà phê còn lại trong tách,Duy thảng thốt nghĩ đến Loan Phiên trong nỗi êm thắm dịu dàng nào đó.Những thoáng giây mơ hồ bất định từ cái tên,từ những cử chỉ của Loan Phiên tìm lại trong đầu chàng. 
Chàng không rõ mình đã đến và yêu người đàn bà ấy vì lý do gì ? Không hẳn vì nàng xinh đẹp với đôi mắt bồ câu,với nhánh mũi thẳng ,với cánh môi đều đặn cân đối.Người đàn bà đã có sự ràng buột riêng tư của đời nàng,mình lấy lý do gì để có thể phá vỡ đi tất cả những gì nàng đang có ? Để được gì và việc mình dang làm đúng hay sai ? 
Hình như khi yêu nhau,cả hai đối tượng đều nhìn thấy rõ sự cô đơn đang dấu diếm trong lòng nhau.Đến với nhau trong sự tình cờ rồi ở lại.Gặp nhau thấy vui,xa nhau lại buồn buồn. 


Đứng rất lâu ở thành ban công lồng lộng gió sáng,Duy ngơ ngẩn rời tầm mắt khỏi bầu trời xanh ngát để nhìn xuống những chậu cây lơ mơ lấp lánh nắng.Con đường yên tĩnh có hai dãy đậu xe nằm dưới hàng cây mé tay phải cho chàng thấy cảnh cặp vợ chồng trẻ đang rời chiếc xe,người chồng bế con ra khỏi lòng xe,kiểng môi hôn lên má vợ.Vợ cười tươi rúc rích ép vào người chồng... Hạnh phúc lứa đôi là như thế,hạnh phúc đang diễn ra trước mắt,tươi tắn vớí đủ sắc màu. 
Duy lắc mạnh đầu,xua đuổi cái ý nghĩ đang thay thế người chồng là chàng và nguời vợ ấy là Loan Phiên.Khi gặp nhau và yêu nhau,nàng và chàng chẳng ai đề cập đến việc ràng buột để có thể ở hẳn với nhau.Tình cảm không ràng,không kéo.Rồi tình sẽ đi về đâu ? 


Tiếng chuông điện thoại reo.Giọng Jenny ở đầu dây : 
- Duy ! Anh dậy rồi ha ? Nhớ em không ? Em có thể chạy về với anh.Có người thế được việc.Em yêu anh nhiều ! 

Chữ yêu làm Duy nhói một bên tim.Yêu cũng có nghĩa là tội tình. 







'' Người ta có thể nào chỉ vì thể xác mà yêu nhau không ? 


Duy thấy khó chịu bần thần với câu hỏi đang quay trong đầu như thế.Là kẻ yêu thích cách hành động nhanh,suy nghĩ nhanh.Chàng mở máy gọi Jenny,hẹn nàng ở ngoài cái quán nước gần toà báo chỗ làm việc.Cạo râu nhẵn nhụi,chàng khoác bộ jean bạc phơ,cài dây đôi giày vải,nhảy vào lòng xe. 


Khi nghe loại nhạc rock mạnh của Rolling Stone,chàng thích lái xe rất nhanh.Nghe nhạc lớn để lấn át nhưng ý nghĩ mông lung cũng là một cách sống mạnh ,quên bao bớt bao ưu tư. 


Đến quán thì đã thấy nàng ngồi nhìn ra khung kính.Nụ môi nàng lại dính trên môi.Hừng hực làm Duy nhớ đến một đoạn phim tình tên Proposition Indécente có Demi More hôm nào.Tia mắt của Jenny lúc nào cũng rực ấm - Tình ! ( Nàng có thể thủ diễn một vai nữ tình ái trong một bộ phim khó có đoạn kết ) 


- Ngủ ngón há chàng của tôi ơi ? 


Chàng thử tránh ánh mắt nàng,giọng nhỏ ở đầu ngụm cà phê : 

- Ai nói anh là của em ? 

- Ai nằm trên tôi đêm qua ? Ai rên như con bò ? 


Chàng im ru.Trong sự yên lặng lại có hình ảnh những nơi chàng đã đi qua khi làm phóng sự.Bao nhiêu khói bụi,bao nhiêu cánh đồng trơ trọi vơí những cái xác người và thú vật mục rửa.Có những lúc như thế ,chàng cảm thấy mệt mỏi và oán ghét sự hoang tàn của chiến tranh .Con người có những trận chiến nằm sẵn trong đầu mình. 


Bàn tay mềm kéo Duy về thực tại : 

- Em biết anh có điều lo nghĩ.Về em và sự tự do của anh... 


Rồi Jenny ngừng nói.Ánh mắt nói nhiều hơn lời nói vì khi yêu,nàng hiểu cá tính người mình yêu .Có đôi lúc ta chỉ cứ nên yêu mà đừng đòi hỏi,đừng nói năng gì ? 



.

7.



Jenny đang sống trong những ngày sôi động về báo chí . Tờ báo lá cải đang gửi dân phó nhòm đi khắp nơi để săn những tấm ảnh cụp lạc đáng tiền về ngài tổng thống đêm đêm đội nón an toàn đi gặp ả đào hát . Và nàng là kẻ viết bài bịa chuyện theo những tấm ảnh đắt giá nóng hồi hổi ấy .


Khi về đến nhà thì Duy đã đi mất . Nàng ném đôi giầy vải vào góc nhà, ngồi bó gối lặng thinh một hồi lâu .


Chồm dậy, bật mấy ngọn đèn đêm, Jenny mở máy, gọi . Máy nín bặt sau lời nói . Duy đi đâu ?




Khi về đến nhà thì Duy đã đi mất . Nàng ném đôi giầy vải vào góc nhà, ngồi bó gối lặng thinh một hồi lâu .


Chồm dậy, bật mấy ngọn đèn đêm, Jenny mở máy, gọi . Máy nín bặt sau lời nói . Duy đi đâu ? Jenny thẩn thờ gọi đi đủ chỗ . Gọi lại toà báo, họ nói Duy đã nhận lời đi xa làm phóng sự mới . Jenny giận dỗi, ném mạnh cái điện thoại vào góc bếp cho vỡ tan .





Gần một tuần lễ sau ,vừa ở toà soạn đi ra, vừa mở cửa xe thì có tiếng chuông báo " Duy đang nằm trong phòng h
i sinh . Đêm qua, máy bay đã đưa Duy về sau vụ nổ mình ở Iran, toà đại sứ quán . Lùng bùng ở thái dương, Jenny phóng xe lại bệnh viện .

Ghé văn phòng tiếp tân , nàng hấp tấp hỏi chỗ phòng hồi sinh , quên cả lời cám ơn, Jenny quày quả chạy đến chỗ Duy nằm nhắm mắt thin thít .


Người y tá nói khi thấy mắt nàng nhòa lệ :


- Đã mổ để gắp các vết miểng ở bụng và ngực ông ấy . Ông ta đang trong tình trạng hôn mê . Cô đừng quá lo lắng .



Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh đầu giường , Jenny ngó thật kỹ đôi mắt nhắm 
nghin, nàng che miệng, không dám bật khóc . Nàng cầu nguyện được câu mất, câu còn trong trạng thái mơ hồ . Chúa hay Phật ? Anh theo đạo nào, Duy ? Đạo nào thì em cũng khấn nguyện . Tỉnh dậy đi anh, anh sẽ bình phục rồi em chở anh đi Lourde để tạ ơn đức mẹ . Anh .... Anh !



Ngồi yên như thế đã không biết đến bao lâu thì nàng nghe tiếng động nhỏ ngoài cửa, giật mình nhìn ra, nàng thấy một người đàn bà á đông, tóc xõa vài ngang vai, dáng cao, thon thẻ . Ánh mắt ấy chạy nhanh đến chỗ Duy nằm .


Người đàn bà gật đầu ra dấu chào nàng .









ct
















- Dạ   




Chẳng hiểu vì sao . Chẳng biết từ lúc nào anh thích chữ " Dạ " của em .
 Em dạ nho nhỏ, Dạ nhỏ híu hiu .



 Dạ ở một buổi sáng muà hạ của nhau . Dạ giữa tiếng chim hót từ 5.30 sáng ngoài vườn .
Anh đánh thức em . Mùi cà phê thơm thơm như mùi tóc em sau một đêm ngủ ngon .
Ngon vô cùng .



 Em đưa bàn tay cho anh nắm khi  chúng mình mở cửa ra vườn . Bên cạnh em, anh giữ yên lặng .
Em có biết  là tại sao  mà anh chẳng nói năng chi ?
Dễ lắm -
 Vì anh thèm nghe tiếng " dạ " của em ở sớm tinh mơ .


Em  dạ vì em đã ngủ ngon -
Vì em đã kể chuyện về giấc mơ như chuyện cổ tích  thời Apple cho anh nghe :
Steve Jobs hiện về đòi dắt em đi . Hắn ở dưới địa ngục mở 100 cái Tiệm và hắn muốn em là người quản lý 100 cái tiệm mang tên Trái Táo Thiu .
..
 Em lắc đầu vì em không nỡ lià xa anh .
 Hắn đòi em phải " Dạ " . Em nói là " Không " và " Không "


Em nói là em chỉ " dạ " với anh mà thôi vì em yêu anh .


 ...


 Hơ - Hơ !
Anh biết là em kể chuyện ba xạo .




 Em muốn làm vui lòng anh mà thôi .


   Buổi sáng đẹp lắm .
 Anh ực cho bằng hết ly cà phê vừa nguội . Anh nắm bàn tay em . Âu yếm và thành khẩn . Anh  nói :
 - Em không cần nói dối như thế . Miễn là em thật lòng khi em bên anh .




 Ya - Ya bb .







 đăng sơn.fr








dangson.fr
...