dimanche 31 juillet 2016

... Thay vì nói thì VIẾT .

.

dangson.fr








Có thể, ăn hoài món gì cũng chán ngấy .
Cứ đè món  bíp tếch ra mà ăn, ngày nào cũng ăn thì ngán lắm .
 Biết là như thế nên anh phải đổi món như một bà bếp .
 Đây là cái thực đơn mới nhất ở chiều cuối tháng bảy . Bảo đảm là mới tinh vì chưa lần nào em nếm :



1.   Chuẩn bị .


a / Công Thức :
    Khi em chạy bộ về, anh đón em bằng nụ cười méo sệch vì bụng đói ( Khi quá đói thì anh rất xấu tính và có thể tai nạn sẽ xẩy ra trong chớp nhoáng  ... )
 Anh pha sẵn cho em ly cam vắt, bỏ thêm  1 muống mật ong và lau mồ hôi cho em  )
 Giọng của anh có 150 gờ gam đường :
- Uống đi rồi làm bếp cho anh ăn .
- ....
 - Đừng trố hai con mắt nhìn nhau như thế . Nấu đại  mì gói cũng được .
 Tiện tạy, anh với cái yếm làm bếp, choàng vào bụng em .
    Ăn cái gì cũng được mà .



  2-

 - b :
 ( phần  - b - này  quan trọng hơn )
   Chọn  cái áo , cái quần nào  đẹp nhất theo ý em đi, anh đưa em đến một chỗ lãng mạn khấm  khá nhất , nơi mà em chưa từng đến .


 Chỗ ấy ...
 Chỗ ấy có những màu sắc mà hình như chỉ đẹp như tranh vẽ .
 Chỗ sát cửa kính nhìn ra một bờ sông . Chỗ mà anh hay ngồi trong những lúc để viết  một bức thư tình ngắn nhất thế kỷ .
 Thư tình bắt đầu bằng 3 chữ vỏn vẹn và không giống ai : I Have YOU .








 đăng sơn.fr










* GẦN GIỐNG NHƯ THƯ TÌNH :

.








   . Để Mà  ( .... )




 Chiều hôm nay, trời nóng .
 Chiều hôm nay, có thể mọi thứ đều yên tĩnh vì là ngày chủ nhật . Thay vì vào nhà thờ đi lễ, đọc kinh cầu nguyện cho hoà bình trên thế giới  - Em đi ngang nhà thờ rồi em le lưỡi , em đi  ngang . Thái độ dửng dưng .
 Người ta đang đọc kinh , cầu nguyện cho con người bớt chém giết nhau một cách điên cuồng sau khi nhân danh chiến trường và đạo giáo ....
 Cửa nhà thờ mở rộng mà buồn hiu như tiếng Nam Mô A di Đà và Amen ...
 Cả ngàn năm nay, họ cứ Amen và Nam Mô - Vậy mà ....


 Em thả bộ ra công viên . Gió đuà gió . Cây  gọi gió luà cây và  em bắt đầu đếm từ 1 đến 10 < Go < Em chạy bộ .
  Chạy chừng 1 giờ đồng hồ, em ngừng chân, ngồi xuống để thở và em nghĩ đến anh .
 Nghĩ đến câu em đã hỏi anh :  ' Trong vòng một  tháng về bên ấy, anh đã làm gì ? '
 Cặp mắt nâu trong mắt nâu ( 2 đứa mình đều có màu nâu giống nhau ở ánh mắt )
   Có những điều anh kín mít , không kể và không tiện kể cho em nghe .
 Nghe làm gì ? Nghe để buồn thêm ư ?
   Những việc gì phải làm, anh biết rõ là mình làm gì -  Thế thôi .


 Anh đã đi ngang  ngôi thánh đường ngó ngang bưu điện . Tượng đức mẹ ở SG vẫn thế như ngày nào áo trắng của anh ....
 Những gì có vẻ cũ kỹ vẫn còn nguyên trừ những bảng tên đã thay tên đổi họ - 

Chú thích nhỏ :   ' Ngày ấy em chưa ra đời , em còn ở đâu đó trên một hành tinh xa lạ nào đó ....
 Làm sao em hiểu được cảnh vật đã đổi thay trước mắt anh chứ ?  '



 Bỏ rơi cánh cửa sắt của ngôi nhà thờ và những ngọn nến người ta đã thắp, anh vào nhà bưu điện ,  tìm một chỗ đứng và tự dưng thèm viết một điều gì đó rất đơn giản trong khi thấy mình không được vui cho lắm .
 Góc công viên kia có nhiều bóng mát và trong một  tích tắt , anh nghĩ đến em ....
 ( ................................................. )
( .............................................. )


 Giữa những dấu chấm ở khoảng dấu ngoặc như thế -  anh để em đoán như một trò chơi giữa không gian và thời gian .
 Em đoán được mà - phải không ?
    Giữa lưng chừng một khoảng cách , giữa thứ thời tiết từ nơi em, từ nơi anh có mặt là một khoảng không . 


 Đã lưng chừng giữa ngày và đêm .
 Nếu em không  tài nào đoán được thì anh giải thích :
 - Đó là sự lặng thinh cần thiết như ngày nào em đến bên anh giữa những dòng chữ .
 Ở em, ở anh - giữa chúng mình là một khoảng lặng . Nói hay không nói cũng là điều cần thiết .



  Chiều hôm nay .
 Anh gửi cho em một khoảng lặng thầm hằng có nơi anh .
 Em lắng nghe khi chạy bộ và bỗng chốc, có thể tiếng gió vi vu trên hàng cây cất  tiếng gọi em :
- Đừng chy nhanh quá , em ơi . Chậm lại đi , trái tim anh có lúc sợ hãi vì khi vùn vụt với tốc độ chạy như đuổi theo đời sống như thế, biết đâu mình mất nhau .
( ? )


 ( Không phải là thư tình, nhưng gần gần giống thư tình vì ....... )





 đăng sơn.fr






.

samedi 30 juillet 2016

--- Có Khi Nên Xa Hẳn Nhau

.


















------------



  Đang nghe nhạc - những bản nhạc pháp rất lãng mạn tình tứ khi họ đã pha một chút đầm đậm bóng tối ở đâu đó để làm buồn người nghe với vài điều kiện nào đó .

   Đang nghe nhạc và chậm rãi đọc những đoạn viết có khi không đầu không đuôi của một cảm giác tình yêu ngớ ngẩn nào đó , đang và đang ...


    Mở lại tập hình ảnh đã đi dạo ngày hôm kia  và nhốt gọn thứ  màu sắc của ánh nắng miền địa trung hải , miền biển có ánh nắng ngập lìm lịm trên bãi  cát, trên từng góc thành phố .

 Và đang nghĩ về em - tôi không viết chữ em bằng chữ hoa vì có thể là sau bài viết này, em chỉ là một cọng gió , một giọt mưa để vĩnh viễn biến mất  trên những trang viết sau này của tôi ...


  Em yên tâm - Đây không phải là thư tình vì tôi không còn đủ chữ để viết cho em sau những ngày tháng ta ' tưởng ' là mình yêu nhau ....( Cái cảm giác mơ hồ của sự tưởng tượng ấy là điều tôi ghét  nhất ở những kẻ viết văn và  làm thơ - Có cái gì ảo dạng khó lòng thành thật )


   thành thật làm sao được ở chữ lãng mạn như sương, như khói , khi  làm thơ ở trạng thái, có kẻ đọc hay nghĩ  rằng : người đó viết cho mình < Riêng mình . Ô kìa ! Hắn viết bài Hương Ngọc Lan ở đâu đó , mình đọc rồi mình vơ vào người để nghĩ là hắn viết cho mình .


   Tại sao làm thơ ?

   Tại sao viết văn ?



 Hai câu hỏi ấy không dành cho em nữa . Em đi đi ,em ! Bay đi - Và hãy tan vào bụi .




 đăng sơn.fr







.





** Khi Nào Ta Đến Được Bên Nhau ?





........







____________________________________________________________________________




































 texte et photos by dangson.fr - (  c  )  2016















..

jeudi 28 juillet 2016

* Có Khi Không Phải Là Thư Tình .... ..

.


dangson.fr






 Có Khi Không Phải Là Thư Tình ....
..







   Có những ngày, những đêm thấy mình cũng như thời tiết ở lúc nắng mưa . Chuyện dễ hiểu thôi mà , ấm đầu sổ mũi là điều thường tình . Người ta có thể trúng gió ở buổi sáng đẹp trời rồi lăn quay ra chết lúc chiều tắt nắng ...
 . Thế là chết, chết êm đềm cho dẫu  là rất vô duyên .
   Có nhiều cách để chết như chuyện gã nào đó thất tình  năm bảy lượt rồi  hết muốn sống , gã chơi vĩ thuốc ngủ made in China , rồi làm như không tin tưởng lắm ở cái nhãn hiệu thuốc tàu ấy,  gã diện bộ đồ theo kiểu bảnh trai rồi tung cửa nhảy xuống  lầu 10 - ( Thế là )
....



   Sáng nay - chuông điện thoại  đã gọi liên tục và kể câu chuyện ấy - Anh không ngạc nhiên cho lắm vì gã trẻ này đã bao lần thất chí, thất tình và đòi chết . chết lãng xẹt  - Lãng nhách và chết kiểu phí tuổi xuân thì ....
 Ngày xưa và ngày nay, đã bao lần anh bị thất tình .
 Bây giờ, anh gặp em .
 Anh biết rõ là anh sẽ bị thất tình thêm một lần nữa như bài con  nhỏ kỳ quái kia hay gào bài Once more time .
 Anh biết là  cũng có ngày em nhàm chán, nhãn mặt anh để  khăn gói, lẳng lặng bỏ đi theo cái kiểu lão nhà văn tây kia đã viết như câu trù ẻo người đọc : " Tình yêu chỉ  kéo dài 3 năm " ...

 Hơ - Hứ ! Tạm bình luận như sau , sau khi đọc xong quyển sách có câu quái gỡ ấy :
 " ....   Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt  ! "

 Người ta sinh ra, lớn lên, để  sống , làm việc và YÊU  .
 Yêu cỡ nào thì cũng là Yêu - Thà thất tình 3 lần , 7 lượt thì cũng đáng vì có cái để  mà yêu .
     Nếu ngày nào trở trời, trở chứng, em cảm thất chán món  ăn mang tên TY mà anh dành cho em, hãy đủ can đảm nói thẳng vào mặt anh : - Anh ở yên đó đi , tôi bỏ anh . Tôi đi "
   Anh thề với em là anh sẽ để dành trọn một tuần lễ để để tang cuộc tình với 10 câu kinh cần thiết .
 Biết đâu, khi tẩm liệm xong mối tình quá đáng từ em , từ anh , anh sẽ trở thành một nhà thơ, nhà văn nổi tiếng chuyên  khóc lóc vì chuyện tình dang dở .


 Vậy đó  . 




đăng sơn.fr





* Một chút Saigòn - một chút tôi

.







dangson.fr - saigon 2016 .







..  Mặc Nhiên hay là C H Ợ T  N H I Ê N















1. Mặc Nhiên -


      Để trốn cái nóng đang hừng hực phải trốn vào nhà sách , đi một vòng . Tiệm sách bày bán đầy sách và đầy cd nhạc làm no mắt , bụng ngẫm nghĩ :  Cái gì mà quá nhiều  thì có thể  làm mình sình bụng . Khi mắt sắp sửa rời khỏi kệ sách , mắt gặp cái tựa tên là ' Mặc Nhiên '  được viết bởi Elvis Nguyễn , nhìn bià sách có nhiều màu xám lạnh từ tấm ảnh chụp kiểu đi ngược ánh sáng rất đìu hiu .

   Cầm quyển sách, chọn cái bàn sau khi  leo bộ lên tầng trên  , lướt qua cái bảng ghi là Cafe Book . Chọn cái bàn , ngồi xuống nhìn ngắm những người trẻ đang âm thầm làm việc với mấy cái máy  tính cầm tay của họ .  Ở đây , quán có nhiều kệ sách để vừa nhâm nhi vừa lật trang giấy  và  là nơi lý tưởng cho người cần yên tĩnh .( Yên  ngay cả trong lúc lặng ngồi ngó nhau như cặp tình nhân kia bên cạnh tấm bảng có nhiều chữ ký lưu niệm cho thành  phố SàiGòn )


   Mở vài trang sách của Elvis Nguyễn , đọc như một khám phá về cách viết rất thoáng và theo style  văn đoản kiếm . Lạ !

   Những trang giấy ấy kể chuyện tình như  cách ráp nối , chuyển đoạn từ  một cuốn phim đầy ý nghĩ buồn bã ....

    Chợt nhiên , không muốn sợi buồn bám víu  lấy mình, nốc cạn ly nước . Ra quầy trả tiền nước và trả tiền luôn cho một quyển sách không có điều gì  vui .


 * ( Thứ hai. 30.05.2016 - Note viết vào những ngày về SG )





2.

  - Cà Phê TrungNguyên


   Sau khi chụp xong những tấm ảnh ghi chép cho chuyến đi của phái đoàn . Anh bạn trẻ người Hà Nội - Saigon đưa cả bọn đến quán cà phê của tập đoàn Trung Nguyên .

   Khung cảnh bài trí trang nhã  vì có nhiều chất " tịnh " của miền đồi núi , của mùi vị cà phê , những nhân viên phúc phụ mặc quần áo kiểu nông dân quấn khăn rằn ngang cổ và rất nhanh nhẹn từ động tác của họ .

     Tất cả những tiếng động được giảm thiểu tối đa giữa thứ ánh sáng  chỉ vưà đủ để nhìn thấy các sản phẩm cửa hàng cà phê ... Thấy mắt tôi đang ngắm cách bài trí rất Zen chung quanh, người bạn trẻ kể sơ về hình thức hoạt động và lề lối phát triển của hệ thống này từ cách trình bày cho đến cách tặng sách cho khách .

   Theo chân cô bé phục vụ đến kệ sách . Hỏi cô :

     Ở SG này đã có bao nhiêu cà phê TN ? Và cái ông chủ tịch ĐL sinh năm 1971 là ai ?


    Cô nhỏ chạy vào văn phòng sếp để hỏi thêm về  chi tiết và tiểu sự ông chủ tịch .

    Chừng  5 phút sau, cô ỏn ẻn :

  - Chú ơi ! Anh Sếp trưởng nói là không nên tiết lộ danh tính của chủ nhân !


   Cười ! Cười thêm cái nữa để tặng cô bé đeo khăn quàng rằn ri :

      Chú chỉ cần bấm vào Gù Gờ thì biết mà thôi . I Can do It .

     ( Gần cuối tháng 6 - về lại Pháp, đọc bản tin về  Trung Nguyên và ĐL , thấy  không vui )




3.

 
...






đang viết .............

mardi 26 juillet 2016

* Viết bằng 2 ngón tay giữa cơn mưa .

.






..


 Paris . 9.11 pm . Trời muốn mưa  mà không mưa .
    Hình như ..
 Dường như tất cả những vòng quay của đồng hồ đều đứng lại .
 Cảm tưởng như thế vì mình đang có một ngày đẹp và rất dài . Dài từ 5.30 sáng , khi mở cửa ra vườn để lắng nghe nỗi thinh lặng .
 Muà hạ vẫn còn đầy ấp trên tờ lịch và những việc cần làm ( Có khi chưa làm và để đó  rồi sẽ làm ... )
Muà hạ và buổi sáng có nhiều hứa hẹn trên con đường đi . Đi và trở về . Đi đến những chỗ cần đi  giữa những bài nhạc nhẹ ở FIF . FM , nhạc blues Jazz xen lẫn funky music . Lẳng lặng lái xe và nghĩ về một điều lơ lửng ở đâu đó : Chỗ thành phố trái  táo có những chiếc taxi màu vàng khè ngó xấu xí .

 Ở chỗ ấy , đã gặp cô , thấy cô ở căn phòng làm việc . Cô chăm chỉ như học trò gần ngày thi . Cô hay cười, nhăn nhăn khi bị ai đó trêu cô ...
Cô gâu gâu vài câu cho ra vẻ và cô lại cười hiền lành như một đoạn văn của cô nhỏ nhà văn người Cà Mau kia .
 Thỉnh thoảng, làm như thích cái trò trêu ngươi, cô nhắc chừng :
'' Thấy ông ốm nhom  . Xấu lắm ! Ông phải mập lên chút nị chứ, ông ... "


 Hơ !
 Làm như cô là người yêu của mình sao chứ ?

 Lạ !

 Chuyện ốm hay mập  của mình không phải là chuyện của cô .
 Mình cười - nhìn đồng hồ . Rời chỗ làm việc của cô . Chậm rãi ấn cửa thang máy . Ra đường . Vẫy chiếc taxi , chui vào lòng xe .
 Khi khổng , khi không, lão da đen chú tài mở radio , giọng Sinatra hát :
'' Rời em - tôi  bỏ lại trái tim mình giữa phố NY trời mưa . 
 Giả tỷ như em yêu tôi , hẳn ra em nhìn thấy và nghe rõ nhịp tim tôi .
 Trời mưa ơi trời mưa , có lẽ nào trái tim em  và tôi lạc hẳn nhau - Em !  ? '




 Mèn . Mèng !



 Thành phố này - Thành phố kia . Tôi và em .....
 Khi  lià nhau . Chẳng lẽ nào tôi  đánh rơi trái tim mình lăn lóc ở  gầm bàn nơi em làm việc, chứ  ?



 Thôi mà .
 Tôi  về - Giữ lại một câu nói nào đó  của em để bây giờ ngồi viết bằng hai ngón tay trên phím chữ .
 Thôi thì thôi ; Lẽ nào tôi nói tôi yêu em ?



 đăng sơn.fr



........