dimanche 31 juillet 2016

* GẦN GIỐNG NHƯ THƯ TÌNH :

.








   . Để Mà  ( .... )




 Chiều hôm nay, trời nóng .
 Chiều hôm nay, có thể mọi thứ đều yên tĩnh vì là ngày chủ nhật . Thay vì vào nhà thờ đi lễ, đọc kinh cầu nguyện cho hoà bình trên thế giới  - Em đi ngang nhà thờ rồi em le lưỡi , em đi  ngang . Thái độ dửng dưng .
 Người ta đang đọc kinh , cầu nguyện cho con người bớt chém giết nhau một cách điên cuồng sau khi nhân danh chiến trường và đạo giáo ....
 Cửa nhà thờ mở rộng mà buồn hiu như tiếng Nam Mô A di Đà và Amen ...
 Cả ngàn năm nay, họ cứ Amen và Nam Mô - Vậy mà ....


 Em thả bộ ra công viên . Gió đuà gió . Cây  gọi gió luà cây và  em bắt đầu đếm từ 1 đến 10 < Go < Em chạy bộ .
  Chạy chừng 1 giờ đồng hồ, em ngừng chân, ngồi xuống để thở và em nghĩ đến anh .
 Nghĩ đến câu em đã hỏi anh :  ' Trong vòng một  tháng về bên ấy, anh đã làm gì ? '
 Cặp mắt nâu trong mắt nâu ( 2 đứa mình đều có màu nâu giống nhau ở ánh mắt )
   Có những điều anh kín mít , không kể và không tiện kể cho em nghe .
 Nghe làm gì ? Nghe để buồn thêm ư ?
   Những việc gì phải làm, anh biết rõ là mình làm gì -  Thế thôi .


 Anh đã đi ngang  ngôi thánh đường ngó ngang bưu điện . Tượng đức mẹ ở SG vẫn thế như ngày nào áo trắng của anh ....
 Những gì có vẻ cũ kỹ vẫn còn nguyên trừ những bảng tên đã thay tên đổi họ - 

Chú thích nhỏ :   ' Ngày ấy em chưa ra đời , em còn ở đâu đó trên một hành tinh xa lạ nào đó ....
 Làm sao em hiểu được cảnh vật đã đổi thay trước mắt anh chứ ?  '



 Bỏ rơi cánh cửa sắt của ngôi nhà thờ và những ngọn nến người ta đã thắp, anh vào nhà bưu điện ,  tìm một chỗ đứng và tự dưng thèm viết một điều gì đó rất đơn giản trong khi thấy mình không được vui cho lắm .
 Góc công viên kia có nhiều bóng mát và trong một  tích tắt , anh nghĩ đến em ....
 ( ................................................. )
( .............................................. )


 Giữa những dấu chấm ở khoảng dấu ngoặc như thế -  anh để em đoán như một trò chơi giữa không gian và thời gian .
 Em đoán được mà - phải không ?
    Giữa lưng chừng một khoảng cách , giữa thứ thời tiết từ nơi em, từ nơi anh có mặt là một khoảng không . 


 Đã lưng chừng giữa ngày và đêm .
 Nếu em không  tài nào đoán được thì anh giải thích :
 - Đó là sự lặng thinh cần thiết như ngày nào em đến bên anh giữa những dòng chữ .
 Ở em, ở anh - giữa chúng mình là một khoảng lặng . Nói hay không nói cũng là điều cần thiết .



  Chiều hôm nay .
 Anh gửi cho em một khoảng lặng thầm hằng có nơi anh .
 Em lắng nghe khi chạy bộ và bỗng chốc, có thể tiếng gió vi vu trên hàng cây cất  tiếng gọi em :
- Đừng chy nhanh quá , em ơi . Chậm lại đi , trái tim anh có lúc sợ hãi vì khi vùn vụt với tốc độ chạy như đuổi theo đời sống như thế, biết đâu mình mất nhau .
( ? )


 ( Không phải là thư tình, nhưng gần gần giống thư tình vì ....... )





 đăng sơn.fr






.

Aucun commentaire: