samedi 30 juillet 2016

--- Có Khi Nên Xa Hẳn Nhau

.


















------------



  Đang nghe nhạc - những bản nhạc pháp rất lãng mạn tình tứ khi họ đã pha một chút đầm đậm bóng tối ở đâu đó để làm buồn người nghe với vài điều kiện nào đó .

   Đang nghe nhạc và chậm rãi đọc những đoạn viết có khi không đầu không đuôi của một cảm giác tình yêu ngớ ngẩn nào đó , đang và đang ...


    Mở lại tập hình ảnh đã đi dạo ngày hôm kia  và nhốt gọn thứ  màu sắc của ánh nắng miền địa trung hải , miền biển có ánh nắng ngập lìm lịm trên bãi  cát, trên từng góc thành phố .

 Và đang nghĩ về em - tôi không viết chữ em bằng chữ hoa vì có thể là sau bài viết này, em chỉ là một cọng gió , một giọt mưa để vĩnh viễn biến mất  trên những trang viết sau này của tôi ...


  Em yên tâm - Đây không phải là thư tình vì tôi không còn đủ chữ để viết cho em sau những ngày tháng ta ' tưởng ' là mình yêu nhau ....( Cái cảm giác mơ hồ của sự tưởng tượng ấy là điều tôi ghét  nhất ở những kẻ viết văn và  làm thơ - Có cái gì ảo dạng khó lòng thành thật )


   thành thật làm sao được ở chữ lãng mạn như sương, như khói , khi  làm thơ ở trạng thái, có kẻ đọc hay nghĩ  rằng : người đó viết cho mình < Riêng mình . Ô kìa ! Hắn viết bài Hương Ngọc Lan ở đâu đó , mình đọc rồi mình vơ vào người để nghĩ là hắn viết cho mình .


   Tại sao làm thơ ?

   Tại sao viết văn ?



 Hai câu hỏi ấy không dành cho em nữa . Em đi đi ,em ! Bay đi - Và hãy tan vào bụi .




 đăng sơn.fr







.





Aucun commentaire: